Phá Thành

Phá Thành - Chương 1



1

“Chúng ly hôn ”

“Em làm loạn cái gì nữa đây” Tống Thành cau mày hạ thấp giọng ánh mắt lướt qua con gái đang ngủ bên cạnh

Tôi cầm điện thoại của lên ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt

Mãi mới : “Đàn ông ngoài xã giao là chuyện khó tránh em nắm tài chính công ty còn hài lòng cái gì”

Tống Thành cùng gây dựng sự nghiệp từ con số công ty mấy năm nay mới bắt đầu định Dù ở nhà chăm con nhưng vẫn quản lý sổ sách cho tiền của đều qua tay Hắn cho rằng lý do gì để bất mãn

Dù cùng cô trợ lý trẻ trung xinh lập một tổ ấm khác lưng cũng phép thấy bất mãn

Tôi vết hằn đỏ kịp che giấu hỏi: “Tống Thành còn nhớ hôm nay là ngày gì ”

Hắn theo ánh mắt vội vàng che mấy dấu vết đó

Một lúc lâu mới mím môi đưa cho một chiếc thẻ : “Em thích gì thì mua mật khẩu em biết mà”

Mật khẩu của Tống Thành là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng

Tôi biết chứ là ai quên

Cái cũng là tật chung của đàn ông

Tôi thấy chua xót trong lòng cầm thẻ lên buồn tự thấy chẳng còn gì để với cũng phí lời

Sáng hôm dẫn con gái về nhà mẹ đẻ Con bé còn tỉnh ngủ dụi mắt hỏi : “Mẹ ơi ”

Tôi đành dối con: “Mình về nhà bà ngoại ở một thời gian bố công tác”

Dỗ trẻ con thì dễ nhưng lớn thì dễ gạt như

Vừa bước cửa mẹ đã chặn ngay trong phòng khách: “Con định ly hôn ”

Bà lo lắng như thể chỉ cần đưa quyết định đó thì cả đời sẽ sai đường

“Ừ” Tôi lạnh lùng gật đầu

“Không Mất Tống Thành con còn tìm ai hơn nữa chứ”

Mẹ là thích Tống Thành nhất bà từng mẹ vợ càng con rể càng quý

Tôi cũng nỡ vạch trần bà làm như từng chống nạnh mắng Tống Thành là đồ trộm cắp ngay giữa sân năm xưa bà

Ban đầu bà là phản đối dữ dội nhất khi quen Tống Thành vì chê gia cảnh nghèo sợ sẽ kéo tụt

Tôi và Tống Thành lớn lên ở tiểu thôn Đông từ hồi còn mặc quần thủng đáy đã chơi với

Hồi còn bé chơi đóng giả làm gia đình luôn là vợ của Tống Thành Sau trong làng đùa : “Tống Thành thêm một cô vợ nhỏ nữa ”

Tống Thành lúc nào cũng nghiêm mặt : “Không vợ chỉ một”

Tôi cầm tấm ảnh cũ nghĩ lúc nhỏ cái gì cũng rõ ràng thế lớn lên quên mất

Giả vờ thôi

Tối đến Tống Thành xuất hiện trong phòng khách nhà dịu dàng: “Mẹ con đến đón Tiểu Trúc với con bé về nhà”

Mẹ nhận lấy mấy hộp quà mang theo đến rạng rỡ: “Đến là mang gì cho mẹ cơ chứ”

Tống Thành khoác vai mẹ cố tình đủ to để thấy: “Không con nhờ mẹ giúp con mà dạo công ty thêm hai dự án con bận quá ngủ công ty Tiểu Trúc giận con ”

Mẹ lập tức trợn mắt lườm một cái : “Công việc mới là chuyện lớn Tiểu Trúc đứa hiểu chuyện lát nữa mẹ bảo nó về với con”

Tống Thành mỉm mắt cong giống hệt trai năm xưa khi mẹ gật đầu gả cho

Hắn đắc ý sang lớn tiếng : “Cảm ơn mẹ”

Hắn diễn quá giỏi khiến thoáng ảo giác như từng chuyện gì xảy giữa chúng

vẫn thấy màn hình điện thoại đặt bàn trà cứ sáng lên liên tục Tên lưu của cô gái bên là: “Cưng ngoan”

Cô đang nũng nịu đến Tam Á chụp ảnh nghệ thuật rủ Tống Thành cùng

Cô lần chụp quá thích Lần mặc váy cưới

Tôi nghĩ ừ váy cưới

Tống Thành chụp ảnh cưới với phụ nữ khác

Tôi lâu sofa chỉ chằm chằm hình nền điện thoại của — là bức ảnh gia đình chụp ngày sinh nhật một tuổi của con gái chụp căn nhà mới nhờ hàng xóm giúp

Vuốt mở màn hình bên trong là ảnh cưới của chúng

Tấm ảnh đơn sơ mặc váy cưới trắng bên Tống Thành mặc bộ vest mượn phông nền trắng

Hôm đó Tống Thành cạnh cam đoan: “Vợ sẽ bù cho em năm nào cũng chụp ”

Hắn nghiêm túc cũng tin thật lòng

Chớp mắt đã mười năm chẳng đợi ảnh cưới mới cứ tưởng bận hóa là là vì đã chụp với khác

Tôi nhịn nghĩ liệu từng thấy với dù chỉ trong một khoảnh khắc Hay chỉ thấy với cô gái vì thể cho cô một tấm ảnh cưới danh chính ngôn thuận

Chắc là Tống Thành sẽ chỉ : “Cũng chỉ là một tấm ảnh thôi mà”

Tiền trong tay tên giấy kết hôn là lập gia đình với cũng là còn gì nữa còn gì hài lòng

chính là hài lòng nhất định ly hôn

Tống Thành thấy vẫn buông bóp trán bực bội hỏi: “Hứa Đông Trúc em làm đủ ”

“Tôi ly hôn Tôi ly hôn với em” Hắn chắc nịch: “Những ngoài thể nào so với em Tiểu Trúc đổi cô là chứ gì”

Tôi biết đang đến ai — cô trợ lý xinh của từng gặp một lần gọi là “phu nhân” đầy kính trọng mà vẫn thể mặt giúp Tống Thành phủi vết bẩn áo

“Tiểu Trúc cô hiểu chuyện lắm sẽ làm phiền em đảm bảo sẽ đổi cô em sẽ thấy cô trong công ty nữa”

Tôi nghĩ thấy trong công ty là đang chừa thể diện cho

Tôi cố gắng chớp mắt mới miễn cưỡng ngăn nước mắt chực trào

Tôi : “Tống Thành quan tâm những chuyện đó chúng ly hôn”

Tống Thành như chọc giận chỉ tay mặt hét: “Hứa Đông Trúc em đừng quá đáng Tôi đã cho em quá nhiều thể diện đấy”

Tôi nhịn nghĩ Tống Thành đây như với

Không sợ giận nhất chỉ cần cau mày cũng cuống cuồng dỗ dành

Vậy đang chỉ tay mắng là ai

Là Tống Thành

Không thể nào

“Em xem mấy ông chủ ngoài ai mà sự nghiệp đổi vợ Anh đổi Chưa”

“Anh những đổi còn để em quản tiền Tiểu Trúc ”

Hắn dịu giọng: “Mình đừng làm ầm lên nữa Mình cũng còn trẻ cứ sống yên thôi”

“Sống kiểu gì” Tôi cứng ngắc hỏi : “Nhìn âu yếm khác mà làm gì ”

“Ngửi mùi của khác ”

“Nghe dối mà vẫn im lặng ”

Tôi : “Tống Thành nhẫn nhịn cả đời ”

Tôi hiểu sống yên là như thế nào càng hiểu chẳng lẽ là sống yên

Tôi Tống Thành thật sự xem thường

2

Tôi xong giấy ly hôn đặt mặt Tống Thành xé nát ngay mắt

Hắn cho dù kéo dài cả đời cũng ly hôn với

Tôi tìm luật sư tư vấn đó dọn khỏi nhà

Con gái năm nay mới tròn bốn tuổi đang trong giai đoạn ngây ngô Tôi vốn định gì với con nhưng một hôm nó đột nhiên hỏi : “Mẹ ơi mẹ với ba sắp ly hôn ”

Tôi xuống mắt con bé nhất thời tìm lời giải thích nào khí rơi im lặng

Con bé nghịch con búp bê trong tay lâu mới đặt xuống giơ tay ôm lấy

Nó : “Mẹ ơi cố lên”

Ở trường mẫu giáo thi đấu khi thi luôn ôm con và bảo nó cố lên nó đã học điều đó

Và thực sự thấy động viên

“Dù ba mẹ ly hôn thì cũng vẫn yêu con như ”

Đó là sự thật Tống Thành yêu con gái chúng

Con bé gật gật đầu hỏi: “Ly hôn xong mẹ thể vui vẻ hơn ”

Tôi sững cố gượng đáp: “Mẹ buồn con”

Con bé nghiêng đầu một lúc lấy từ túi áo một tấm ảnh: “ con từng thấy mẹ giống như trong ảnh ”

Nó gối lên đầu gối dùng đầu ngón tay nhỏ xíu sờ gương mặt trong ảnh: “Mẹ như lắm”

Có lẽ là lúc dọn đồ vô tình làm rơi Đếm đã mười năm thấy tấm ảnh

Năm đó chúng yêu lưng gia đình mẹ tức đến mức chỉ hận thể tát cho Tống Thành một cái mỗi khi thấy mặt

Tôi học giỏi khả năng trở thành một trong số ít sinh viên đại học ở thị trấn nhỏ mẹ sợ sẽ cản trở tương lai

sợ Tết năm đó với Tống Thành rằng đã mười tám tuổi là lớn tính là yêu sớm

Đêm đó cả làng thi đốt pháo pháo hoa rợp trời Tống Thành lén trèo lên tường nhà bò gọi: “Tiểu Trúc cúi đầu xuống chụp cho em một tấm ảnh”

Hồi đó máy ảnh là thứ hiếm tò mò sang cái mặt nhăn nhó của Tống Thành chọc cho phá lên

“Chụp” một tiếng tấm ảnh

Tôi vẫn nhớ nụ hôn thật khẽ mà Tống Thành đặt lên trán tối hôm Hắn pháo hoa thề thốt sẽ yêu mãi mãi

Bây giờ ngắm tấm ảnh cô gái trong ảnh nở nụ rạng rỡ giống như đang lời tỏ tình ngọt ngào nhất thế gian

Tống Thành khi đó đã gì nhỉ

Hắn năm nào Tết đến cũng sẽ cùng trải qua

Tôi đã

Tôi cúi đầu mắt con gái nghĩ lâu mà vẫn tìm cách với con rằng thật suốt bao năm qua chỉ về một

Ngọt ngào và đau đớn đều từ một mà

Thời gian trôi cũng rõ nữa còn yêu đã hận

Cũng như việc nhưng nước mắt lặng lẽ rơi

Những ngày ở bên ngoài Tống Thành liên tục gọi điện cho

Lúc đầu còn dịu giọng khuyên về nhà đó thì bảo nhớ con đưa con bé về đến cuối cùng thì giận dữ mắng rằng: “Dù trời sập cũng đừng mong ký đơn ly hôn”

Tôi chẳng phản ứng gì nhiều vẫn đúng giờ đưa đón con học sáng chào con học tối chúc con ngủ ngon

Thật nghĩ sống như cũng đến nỗi cho đến khi nhận một cuộc điện thoại

Là bạn gọi một bạn thân đã nhiều năm gặp

“Này Tiểu Trư”

Người ở đầu bên gắng gượng giơ tay với nhưng tay run quá giữ nổi điện thoại liên tục trượt xuống

Cô mím môi than thở: “Ốm thế thật phiền ngay cả cái điện thoại cũng cầm nổi”

Tôi chẳng nổi Trước chia ly con luôn xu hướng

Lâm Tri Khổ thấy rơi nước mắt vẻ bực: “Khó khăn lắm mới tìm cách liên lạc với gặp mặt cái đã là ”

Cô trông khỏe mấy câu đã y tá đến nhắc giờ nghỉ ngơi

Lâm Tri Khổ với y tá nài nỉ xin thêm hai câu nữa

Và cô thực sự chỉ thêm hai câu

Câu đầu tiên: “Hứa Đông Trúc tớ mời đến đám tang tớ nhớ mặc váy nhé”

Câu thứ hai: “Tớ mệt lắm lá rụng về cội tớ về quê thôi”

Tôi bảo cô đừng gở làm gì còn sống mà tự chuẩn tang lễ cho

Cô chỉ như thể thêm một câu thôi cũng tiêu tốn hết sức lực

Tôi dặn cô điều trị thật sẽ đến thăm nhưng đến khi cúp máy mới chợt nhận — Lâm Tri Khổ từng cho biết cô đang ở

Tôi tìm cô

Một tháng nhận thiệp mời tham dự tang lễ

Địa điểm: thôn Đông nhỏ

Người bạn lớn lên cùng khi chết đã về quê nhà

Còn về đưa tiễn cô lần cuối

Hôm khởi hành Tống Thành xuất hiện mặt Hắn : “Anh đưa em ”

Hắn : “Anh cũng về nhà một chuyến”

Tôi từ chối Thôn Đông nhỏ là nơi chúng lớn lên là mảnh đất thể buông bỏ

Ở đó cất giữ… một phần bao giờ thể xoá mờ

Tôi đầu Tống Thành thầm bổ sung trong lòng — còn thiếu niên mười tám tuổi mà từng yêu nhất




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.