Lệnh Điều Động Cuối Cùng

Chương 2



Chương 2

Sáng hôm sau, Triệu Thư Cầm thu dọn một số đồ đạc còn sử dụng được, mang sang tặng cho một chị vợ quân nhân ở nhà bên cạnh.

Chị ấy vui vẻ nhận lấy, mỉm cười cảm ơn cô.

Ngay sau đó, chị ấy hạ giọng nói nhỏ với cô:

“Em gái, đừng trách chị nhiều chuyện. Hôm nay chị thấy chồng em đi cùng một cô gái trẻ, trông có vẻ thân thiết lắm!”

“Chồng mình thì mình phải giữ cho chặt, đừng để mấy cô hồ ly tinh cướp mất!”

Ngón tay Triệu Thư Cầm khẽ run. Một lúc sau, cô gắng gượng mỉm cười đáp lại:

“Đó là sinh viên được anh ấy bảo trợ. Anh ấy chỉ quan tâm cô ấy hơn một chút thôi.”

Cô không có hứng thú che giấu gì cho Hứa Khải Viêm, chỉ là không muốn gây thêm chuyện không đáng có trước khi rời đi.

Dù sao thì, đến khi Hạ Nghiên Ninh dọn vào căn nhà này, ai cũng sẽ hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Trở về nhà, Triệu Thư Cầm liếc nhìn tờ lịch.

Ngày mai là phiên chợ, cô dự định mua chút quà chia tay cho đồng nghiệp ở viện nghiên cứu.

Quạt trần trên trần nhà kêu ù ù từng hồi, cô ngồi trước bàn, chăm chú đọc tài liệu. Thời gian trôi qua lúc nào không hay, đến khi cô ngẩng đầu lên, trời đã tối.

Buổi tối, khi Hứa Khải Viêm trở về, cuối cùng anh cũng nhận ra trong nhà đã trống trải hơn hẳn.

Nhưng hôm qua Triệu Thư Cầm đã nhắc đến chuyện này rồi, nên Hứa Khải Viêm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi:

“Hôm nay không đến viện nghiên cứu sao?”

Triệu Thư Cầm thu dọn tài liệu trong tay, bình tĩnh trả lời:

“Ừ, viện cho tôi nghỉ một ngày.”

Hứa Khải Viêm gật đầu, cởi áo khoác rồi bước vào phòng tắm, tiện thể dặn dò:

“Hôm nay có dán thông báo có thể bị cúp nước, tranh thủ tắm sớm rồi nghỉ ngơi đi.”

Triệu Thư Cầm nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh, nhớ lại những lời mà chị vợ quân nhân nói sáng nay. Cô định nói với anh một câu.

Nhưng nghĩ lại, Hứa Khải Viêm chưa bao giờ cảm thấy việc anh đối tốt với Hạ Nghiên Ninh có gì sai. Nếu cô nói ra, có khi anh còn trách ngược lại chị ấy nhiều chuyện.

Cuối cùng, cô vẫn chẳng nói gì.

Hứa Khải Viêm tắm xong bước ra, liếc nhìn cô: “Đi tắm đi.”

Triệu Thư Cầm ngẩng đầu lên, liền thấy Hứa Khải Viêm cởi trần, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt nước xuống vai, thân hình rắn rỏi mang theo hơi nước ấm nóng khi bước về phía sofa.

Trái tim cô bất giác lỡ mất một nhịp, vội dời ánh mắt đi, cầm quần áo rồi nhanh chóng lách qua người anh, đi thẳng vào phòng tắm.

Cô không để ý đến nền nhà ướt nước, bàn chân vừa chạm xuống liền trượt đi, cơ thể mất thăng bằng trong tích tắc.

“A—”

Ngay giây tiếp theo, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, kéo cô ngã vào lồng ngực người đàn ông phía sau.

Dưới ánh đèn vàng ấm, làn da Triệu Thư Cầm trắng nõn đến gần như phát sáng.

Hứa Khải Viêm cúi mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy đường cong ẩn hiện sau lớp cổ áo hơi rộng của cô. Yết hầu anh khẽ lăn nhẹ, ánh mắt chợt trầm xuống vài phần.

Ngón tay siết nhẹ lấy eo cô, Hứa Khải Viêm vô thức cúi đầu định hôn cô.

Đã lâu lắm rồi hai người không gần gũi như thế này. Toàn thân Triệu Thư Cầm cứng đờ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bài xích.

Ngay khoảnh khắc môi anh sắp chạm vào cô, cô nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Cảm ơn anh vừa rồi… Tôi đi tắm trước.”

Cơ thể Hứa Khải Viêm đột nhiên cứng lại, chút khát vọng trong mắt anh phút chốc biến mất không còn dấu vết. Sắc mặt anh lạnh xuống.

Không nói thêm lời nào, anh quay người, sải bước về phòng ngủ.

Triệu Thư Cầm đứng tại chỗ vài giây, sau đó cũng xoay người vào phòng tắm.

Khi cô tắm xong bước ra, trong nhà đã không còn bóng dáng Hứa Khải Viêm.

Lồng ngực cô nhói lên một chút, nhưng rất nhanh đã dập tắt cảm giác đó.

Cô sớm đã quen rồi.

Lại thêm một đêm trôi qua, chỉ còn năm ngày nữa trước khi cô rời đi.

Sáng sớm, Triệu Thư Cầm đạp xe đến cửa hàng bách hóa.

Vừa mới dừng xe trước cửa, cô vô tình trông thấy chiếc xe quân dụng của Hứa Khải Viêm đỗ ở bên cạnh.

Hứa Khải Viêm… cũng đến đây sao?

Cô không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Chưa kịp bước vào, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía trước.

“Anh Khải Viêm, cảm ơn anh đã đặc biệt xin nghỉ để đi mua sắm với em.”

Bước chân Triệu Thư Cầm thoáng khựng lại, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.

Ở dãy kệ hàng, Hứa Khải Viêm và Hạ Nghiên Ninh đang đứng sát nhau, cùng nhau lựa chọn sản phẩm.

Nhìn từ xa, họ chẳng khác nào một đôi tình nhân mới yêu.

Lồng ngực cô bỗng chốc như bị siết chặt, đau đến nghẹt thở.

Hạ Nghiên Ninh tinh ý phát hiện ra cô, mỉm cười chào hỏi:

“Thật trùng hợp, chị Thư Cầm cũng đến mua đồ à?”

Lúc này, Hứa Khải Viêm mới nhìn thấy cô, trong mắt thoáng qua một tia không tự nhiên.

Anh mở miệng giải thích:

“Nghiên Ninh không biết chọn đồ, anh đến giúp cô ấy xem thử thôi. Em là vợ bộ đội, phải rộng lượng, đừng suy nghĩ nhiều.”

Cô còn chưa nói gì, vậy mà anh đã vội vàng cảnh báo cô trước rồi sao?

Triệu Thư Cầm nhìn cánh tay họ khẽ chạm vào nhau, nuốt xuống nỗi đau đang cuộn trào trong lòng, nhếch nhẹ khóe môi.

“Anh hiểu lầm rồi. Thứ duy nhất khiến tôi bận tâm, chỉ có dữ liệu nghiên cứu.”

Hứa Khải Viêm thoáng sững sờ, cảm giác được có điều gì đó không bình thường trong giọng nói của cô.

Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Thư Cầm đã bình tĩnh gật đầu với họ, giọng điệu khách sáo đến xa lạ.

“Tôi đi mua đồ trước, hai người cứ tiếp tục.”

Hứa Khải Viêm nhìn theo bóng lưng cô dần rời xa, bỗng nhiên lòng dạ nôn nao, cảm giác như có thứ gì đó đang dần rời khỏi tầm tay mình.

Đến khi anh bừng tỉnh nhận ra, thì tay anh đã vô thức nắm lấy cổ tay Triệu Thư Cầm.

Triệu Thư Cầm bất ngờ bị kéo lại, cô ngước mắt lên nhìn anh:

“Còn chuyện gì nữa sao?”

Hứa Khải Viêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực bội khó hiểu.

Anh kiềm chế cảm xúc, cố hạ giọng:

“Cùng đi dạo một chút đi, tiện thể mua ít đồ cho nhà.”

Hạ Nghiên Ninh thấy vậy cũng tươi cười tiến lên, dịu dàng nói:

“Phải đó chị Thư Cầm, cùng đi với bọn em đi. Em cũng có thể giúp chị chọn đồ nữa.”

Lời từ chối vừa đến đầu môi liền bị chặn lại. Nhìn hai người họ phối hợp nhịp nhàng như vậy, Triệu Thư Cầm chỉ cảm thấy nực cười.

Cứ như thể họ mới là một cặp vợ chồng thực sự, còn cô chỉ là một người bạn ghé qua mà thôi.

Suốt quãng thời gian ấy, cô chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn bọn họ sóng đôi chọn đồ.

Năm năm kết hôn, cô chưa từng có một lần cùng Hứa Khải Viêm đi dạo thế này. Ý nghĩ ấy khiến cô không khỏi tự cười giễu chính mình.

Cuộc hôn nhân này, rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?

Lúc này, Hạ Nghiên Ninh đột nhiên quay sang liếc nhìn cô, có vẻ hơi lưỡng lự:

“Anh Khải Viêm, thực ra mua gì cũng được thôi. Em không muốn anh tốn kém quá.”

Hứa Khải Viêm đang cầm hai chai sữa tắm đắt tiền, tỉ mỉ so sánh, ánh mắt chuyên chú chẳng khác nào đang nâng niu một thứ quý giá.

Nghe vậy, anh lắc đầu, giọng chắc nịch:

“Không cần tiết kiệm với anh. Đồ của em nhất định phải chọn loại tốt nhất.”

Ngón tay Triệu Thư Cầm khẽ run. Cô cố gắng dời mắt đi, tập trung lựa chọn quà tặng cho đồng nghiệp.

Mua sắm xong xuôi, Hứa Khải Viêm nhìn cô, có vẻ muốn nói gì đó.

Triệu Thư Cầm tinh ý mở lời trước:

“Tôi còn phải đến viện nghiên cứu, anh đưa cô ấy về trường đi.”

Hứa Khải Viêm lặng lẽ thở phào, chỉ dặn dò một câu:

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Triệu Thư Cầm thu hết phản ứng của anh vào mắt, nén lại cảm xúc, nhẹ gật đầu.

Chỉ khi chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô mới đạp xe rời đi.

Một mình cũng tốt.

Ít nhất sau này, cô sẽ không còn bận tâm vì Hứa Khải Viêm nữa, cũng có thể dốc toàn bộ sức lực cho sự nghiệp hàng không vũ trụ.

Tới viện nghiên cứu, Triệu Thư Cầm chia quà cho các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm.

Mọi người nhân dịp này cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ.

Đến khi buổi tiệc tàn, trời đã tối.

Triệu Thư Cầm và một nữ đồng nghiệp cùng đẩy xe đạp, vừa đi bộ vừa trò chuyện trên đường trở về khu đại viện quân đội.

Người đồng nghiệp quan tâm hỏi:

“Thư Cầm, chỉ còn bốn ngày nữa là lệnh điều động sẽ có hiệu lực. Em đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Triệu Thư Cầm khóa xe lại bên ngoài khu nhà, khẽ mỉm cười:

“Ừ, xong hết rồi. Chỉ cần có lệnh, em có thể rời đi ngay.”

“Tốt, chúc em mọi điều suôn sẻ!” Nữ đồng nghiệp gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.

Triệu Thư Cầm cũng mỉm cười đáp lại, xoay người định bước lên lầu, nhưng ngay lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Khải Viêm.

Nụ cười trên môi cô cứng lại, dần phai nhạt.

Hứa Khải Viêm là người phá vỡ sự im lặng trước:

“Triệu Thư Cầm, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Tim cô bỗng nhiên siết chặt, nhịp đập cũng tăng nhanh vài nhịp.

“Tôi…”

Cô tưởng rằng anh đã nghe tin về việc cô sắp rời đi, vừa định mở miệng thừa nhận.

Nhưng ngay lúc đó, Hứa Khải Viêm lại đè nén lửa giận, lạnh lùng nói:

“Nếu hôm nay anh không đưa Nghiên Ninh về trường, anh còn không biết cô ấy bị đồn là đang quyến rũ đàn ông đã có vợ.”




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.