Phát Điên Trong Phòng Thi

Chương 3



Chương 3

8

Ngày tổ chức tiệc mừng đỗ đại học của em trai, có rất nhiều người tới dự.

Khách khứa vừa chúc mừng cha mẹ tôi sinh được đứa con trai giỏi giang, vừa xì xào sau lưng về chuyện tôi gây náo loạn trong phòng thi.

Vì đây là tiệc mừng thủ khoa, nên không ít phóng viên cũng có mặt.

Cha mẹ tôi đứng trước cửa đón khách, cười tươi đến mức miệng không khép lại nổi.

Cho đến khi nhìn thấy tôi xuất hiện, nụ cười của họ lập tức đông cứng.

Cha tôi thoáng sững người, rồi lập tức kéo tôi ra một bên.

“Sao mày lại trốn khỏi bệnh viện tâm thần, mau quay về đi, hôm nay là tiệc mừng của em mày, đừng có gây chuyện!”

Tôi cười khẩy.

Nhiều khách đã trông thấy tôi, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, đám phóng viên lập tức giơ máy quay, sợ bỏ lỡ tin hot.

Đúng lúc đó, một bàn tay vươn ra từ phía sau đẩy tay cha tôi đang siết chặt lấy tôi ra.

Cảnh sát Triệu, người từng phụ trách vụ của tôi, nghiêm giọng nói:

“Bác sĩ bảo cho Giang Oánh tiếp xúc nhiều hơn với gia đình sẽ có lợi cho việc ổn định tinh thần. Lần này em ấy xin ra ngoài dự tiệc của em trai đã được cấp trên phê chuẩn.”

Cha tôi đứng chết trân, nhất thời không nói nổi lời nào.

Tôi lách qua ông, đi thẳng vào sảnh tiệc, tìm một chỗ ngồi xuống.

Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn nhau.

“Sao nó còn dám vác mặt đến đây, không sợ phụ huynh của mấy đứa bị nó hại lần trước kéo đến đánh chết à, nghe bảo mấy người đó ngày nào cũng canh chừng chỉ đợi nó ra ngoài.”

“Không chừng nó định phá hỏng tiệc mừng của em trai nó đấy. Đừng trách tôi nghĩ xấu, loại người này chẳng muốn ai hơn mình đâu.”

Tôi làm như không nghe thấy, cũng chẳng để tâm ánh mắt cảnh giác của cha mẹ và em trai, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như thực sự chỉ đến để chúc mừng.

Buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường, cha mẹ tôi hồi hộp suốt, nhưng khi thấy cậu con trai bảo bối đứng trên sân khấu nhận lời chúc tụng, họ lại lộ ra nụ cười hài lòng.

Em trai cầm micro, xúc động đến nghẹn giọng:

“Nói thật, em cũng không ngờ mình đạt được thành tích tốt thế này. May mà kết quả này xứng đáng với ba năm nỗ lực của em.”

Tôi không nhịn được bật cười khẽ một tiếng.

Bầu không khí lập tức đông cứng.

Cha mẹ tôi giận dữ đứng bật dậy, gào lên:

“Giang Oánh, nếu mày lại lên cơn thì mau cút về bệnh viện tâm thần đi!”

Tôi mặc kệ tiếng chửi rủa, bước thẳng lên sân khấu.

“Tôi đến không có ý gì khác, chỉ muốn cho mọi người xem một thứ.”

Màn hình trên sân khấu lập tức đổi thành một bảng điểm.

“Chắc ai ngồi đây cũng từng nghe mẹ tôi khoe khoang thành tích học tập của Giang Tử Dương.”

“Đây là bảng điểm ba năm cấp ba của Giang Tử Dương, ba năm liền không một lần lọt vào top 50% của khối.”

Dưới sân rộ lên tiếng cười nhạo, mặt Giang Tử Dương tái nhợt.

Mẹ tôi lao lên định tắt màn hình mà không biết phải thao tác thế nào.

Nghe tiếng xì xào của mọi người, bà gào lên:

“Điểm trước kia thì chứng minh được gì? Không phải tại mày ở nhà suốt ngày phát bệnh quấy rầy Tử Dương học sao? Nếu không, nó đã đứng nhất từ lâu rồi!”

Giọng bà sắc như dạ quỷ.

“Dù sao nó cũng giỏi hơn mày, mày đến tư cách dự thi còn không có, sau này cũng đừng mơ đi thi lại!”

Tôi bật cười khẩy.

“Cảnh sát đã tìm được người ở xưởng in đề thi đại học, sau khi thẩm vấn họ đã thừa nhận trước kỳ thi từng bị mất một đề. Đoán xem, đề thi đó hiện ở đâu?”

9

Mặt mày quan khách dưới sân lập tức biến sắc.

“Lộ đề thi đại học á? Chuyện này to đấy!”

“Không lẽ là thật? Này mấy người có nghe bảo học hành giỏi giang thật ra là con bé Giang Oánh không, thằng Tử Dương kia xưa nay chỉ tàm tạm?”

“Tôi cũng từng nghe vậy, nhưng lão Giang cứ bảo con gái thỉnh thoảng điên điên, nên thằng em mới không phát huy được. Giờ xem ra…”

Hai người nhìn nhau, trong mắt lộ rõ suy đoán.

“Giang Oánh, mày đúng là con đĩ chỉ biết đặt điều bịa chuyện!”

Cha tôi gào lên, định lao lên đánh tôi nhưng bị cảnh sát Triệu ngăn lại.

“Ngăn tôi làm gì?”

“Con điên này gây rối trong phòng thi, còn cố tình hành hung người khác, vậy mà chẳng chịu chút trừng phạt nào.”

“Chính vì các người dung túng mà giờ nó càng lúc càng ngông cuồng, đến mức đặt điều vu khống cả người nhà.”

“Giang Oánh, nếu mày đầu óc tỉnh táo thì giờ mày phải ngồi trong tù trả giá rồi.”

Người xung quanh nghe thế cũng gật đầu tán đồng.

“Không bàn chuyện Giang Tử Dương có gian lận hay không, chứ việc Giang Oánh phá rối phòng thi thì rõ như ban ngày.”

Cảnh sát Triệu đứng dậy.

“Về hành vi vi phạm kỷ luật trong phòng thi của Giang Oánh, chúng tôi đã có kết quả điều tra mới.”

Anh ta đưa một bức ảnh cho cha mẹ tôi xem.

“Ông bà nhận ra người này không?”

Mẹ tôi suýt quỳ sụp xuống đất.

Cha tôi mặt trắng bệch, lắp bắp:

“Không… không quen.”

Ánh mắt cảnh sát Triệu trở nên sắc lạnh.

“Không quen thật sao? Chẳng lẽ không thấy người này giống con gái ông bà đến tám phần?”

“Ngày xảy ra vụ việc, tất cả bài thi bị xé đều được giữ lại làm vật chứng, trong đó có một bài bị xé vụn nhất chính là bài của Giang Oánh.”

“Theo yêu cầu của Giang Oánh, chúng tôi đã phục dựng lại bài đó và xác định nét chữ không phải của Giang Oánh.”

“Chúng tôi tìm được cô gái này, chỉ cần trang điểm nhẹ là giống hệt Giang Oánh.”

Cả hội trường vang lên tiếng hô kinh ngạc.

“Vậy hôm đó không phải Giang Oánh xé bài, thế còn ai vào đây?”

“Còn phải đoán à? Là vợ chồng lão Giang thuê người giả làm con gái họ phá rối phòng thi. Nhưng sao chứ?”

Cha tôi hoảng loạn giải thích:

“Tôi sao lại hại con mình? Với lại chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường, sao có khả năng làm chuyện đó?”

“Ông không làm được.”

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

“Nhưng có người làm được.”

Tôi chậm rãi bước tới trước người đang ngồi chính giữa hàng ghế đầu.

“Chú à, lâu rồi không gặp.”

Từ nhỏ, tôi và Giang Tử Dương đã biết mình có một người chú huyền thoại.

Chú là người đầu tiên trong vùng đỗ đại học, rồi thăng tiến rất nhanh, cả đời không con.

Trước đây chú sống ở nước ngoài, mãi đến khi tôi xem được đoạn phỏng vấn kia mới biết chú đã về.

“Giang Oánh, mày có ý gì? Bôi nhọ cha mẹ mày còn chưa đủ, giờ còn lôi chú mày vào à?”

“Chú mày mới về nước, thì có cớ gì hại mày?”

Tôi nhìn cha đang lớn tiếng mắng chửi, điềm nhiên nói:

“Ban đầu tôi cũng không biết, cho đến khi thấy bài thi hôm tôi vắng mặt.”

“Đề trong đó giống y hệt mấy câu mà trước ngày thi Giang Tử Dương hỏi tôi.”

Tôi cười lạnh.

“Lúc đó biết Tử Dương đưa đề cho tôi làm, chắc các người hoảng lắm. Rồi lại nghĩ chỉ cần khiến tôi không thể đi thi, sau đó bị giam giữ, thì vĩnh viễn tôi sẽ không biết đề bị lộ.”

“Đồng thời còn tạo ra một vụ bê bối lớn để dư luận dồn hết chú ý vào tôi, không ai thắc mắc vì sao Tử Dương lại thành thủ khoa. Dù sao có một người chị điên dở, điểm em trai lên xuống thất thường cũng chẳng lạ.”

Tôi nhìn gương mặt đang tái mét của người chú, không nhịn được mà thầm khâm phục.

“Chú à, vì con trai chú mà chú tính toán cũng kỹ thật đấy.”

10

“Cái gì?”

Tiếng cha tôi đã biến thành gào thét.

“Mày nói gì? Là ý gì, vì con trai của hắn ta?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông.

“Ý là ông bị hắn lừa rồi. Hắn bảo ông rằng hãm hại tôi không chỉ giúp giấu chuyện con trai ông ăn cắp đề, mà còn để nó đỗ thủ khoa, rạng danh tổ tiên, đúng không?”

“Tiếc thay, người rạng danh đó không phải con trai ông.”

Nghe vậy, mắt cha tôi lập tức đỏ ngầu, quay sang nhìn mẹ tôi đang lộ vẻ chột dạ, ông lao đến túm chặt lấy bà.

“Không thể nào, nói đi, bà không phản bội tôi, Tử Dương là con tôi!”

Tôi khẽ khàng khích lệ thêm.

“Bây giờ làm xét nghiệm ADN dễ lắm mà.”

Mẹ tôi lắp bắp mãi không thốt nổi một lời.

Cha tôi giáng thẳng một cái tát, đánh bà ngã nhào.

“Ông dám đánh tôi? Ông thật sự dám đánh tôi?”

Mẹ tôi không thể tin nổi kêu lên.

“Vậy thì tôi nói cho ông biết, Giang Oánh và Tử Dương đều không phải con ông, ông chẳng có gì cả!”

Nói rồi bà ta chạy đến gần tôi, hạ giọng thì thầm:

“Oánh Oánh, trước kia mẹ hồ đồ tin lời bọn họ nên mới hại con, mẹ không cố ý đâu.”

“Giờ con hãy nói tất cả những gì con nói đều là bịa đặt, là con ghen tỵ với Tử Dương nên mới dựng chuyện. Tin mẹ đi, xong chuyện này mẹ sẽ đưa con và em theo cha ruột sang nước ngoài sống.”

Tôi mỉm cười, mẹ tôi thấy thế liền thở phào, vui mừng vỗ tay tôi.

“Nhưng Tử Dương cũng đâu phải con bà.”

“Con nói gì?”

Mẹ tôi lập tức cứng đờ.

“Hồi siêu âm chỉ có một thai, cuối cùng lại sinh ra một đôi long phụng, bà chưa từng nghi ngờ sao?”

Mẹ tôi ngã sụp xuống đất.

“Tôi từng nghi rồi, nhưng họ bảo do lúc siêu âm em ấy bị con che mất.”

“Giờ tôi hiểu rồi, nhất định là con nhỏ thư ký đó, nó từng nhiều lần khiêu khích tôi. Nhất định là nó!”

Tôi lắc đầu, không buồn nhìn những con người đang gần như phát điên ấy nữa.

Trước kia tôi vẫn nghĩ cha mẹ thật lòng thương yêu tôi, đến chết kiếp trước vẫn tin như thế.

Chỉ tiếc, tình thương ấy không bằng nổi một ngón tay của em trai.

Tôi quay sang chú.

“Chú tính toán cao tay thật đấy, mua chuộc từng ấy người chắc tốn không ít.”

Mặt chú tôi xám ngoét, nghiến răng:

“Dù Tử Dương có là con chú thì đã sao? Mấy lời mày nói, chú không biết gì hết, cũng chẳng có chứng cứ.”

Tôi bật cười khẩy.

“Chứng cứ nhất định có, vì chuyện thế này chú đâu phải mới làm lần đầu.”

“Trước kia, người đầu tiên trong vùng thi đỗ đại học thật sự là chú sao?”

Mặt chú lập tức xám ngoét.

Cha tôi đang mải chửi mẹ bỗng lao tới, ánh mắt hoảng loạn đảo qua lại giữa tôi và chú.

Tôi không thèm giải thích, cảnh sát Triệu bước tới trước mặt chú.

“Giờ vụ án này còn rất nhiều điểm nghi vấn, chúng tôi cũng đã nắm được một phần chứng cứ.”

“Hôm qua chúng tôi bắt được một tội phạm truy nã, theo lời hắn khai, ông còn liên quan đến việc thuê người giết vợ chồng Giang gia. Mời ông theo chúng tôi về làm việc.”

Vừa nghe xong, cả sảnh tiệc rối loạn.

Khách khứa thi nhau bàn tán, mấy phóng viên như phát điên lao tới giơ micro chĩa vào gia đình tôi.

Tôi chẳng buồn bận tâm, quay người muốn đi, nhưng bị một bàn tay giữ lại.

Giang Tử Dương mắt đỏ hoe, mãi mới thốt ra được một tiếng:

“Chị…”

Tôi nhìn nó thật sâu.

Hồi nhỏ, nó cũng thường kéo tay tôi như vậy, khi ấy tôi đã mơ hồ nhận ra cha mẹ thiên vị nó hơn.

Nhưng tôi không để bụng, vì tôi là chị, tôi tình nguyện nhường nó, để nó được yêu thương nhiều hơn.

Nhưng bây giờ…

“Giang Tử Dương, chị hỏi em mấy câu.”

“Em đã biết từ sớm họ định hại chị phải không?”

“Chú đã từng ám chỉ cho em biết ông ấy mới là cha ruột của em, rồi vì ông ấy có tiền có thế nên em im lặng, nghe theo sắp đặt phải không?”

“Ông ấy có từng bóng gió rằng xong việc sẽ giải quyết cha mẹ rồi đưa em ra nước ngoài hưởng thụ?”

Mỗi câu hỏi vang lên, mặt Giang Tử Dương càng lúc càng trắng bệch, tay nắm tôi run bần bật.

Tôi thất vọng nhìn nó lần cuối, gạt tay ra rồi quay người rời đi.

Năm sau, tôi lại ngồi trong phòng thi.

Những bạn học xung quanh nhìn thấy tôi thì nhỏ giọng bàn tán về vụ án năm ngoái, nhưng lòng tôi không gợn sóng.

Tất cả những kẻ liên quan đã phải trả giá xứng đáng.

Chú tôi năm đó vừa bị áp giải ra khỏi sảnh tiệc đã bị phụ huynh thí sinh nghe tin lao tới đập nát đầu.

Kỳ thi kết thúc, tôi bước ra khỏi phòng, không có một người thân nào đợi tôi bên ngoài.

Nhưng tôi rất rõ, kiếp này, con đường phía trước của tôi đã thực sự sáng lạn.




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.