TUYẾT TÀN, HOA LẠI NỞ

Chương 3



9.

Ta đã hứa với Cố Cửu Uyên rằng, sẽ tạo cơ hội để hắn có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Hoàng thượng.Còn việc nắm bắt cơ hội ấy ra sao, phải dựa vào chính hắn.

Ngày nối ngày, tháng tiếp tháng.Ta vẫn ở Phật đường trong Thọ Khang cung, đều đặn tụng kinh mỗi ngày.Còn Cố Cửu Uyên đã cắm rễ trong hậu viện nhà ta, đêm đêm thắp đèn luyện kiếm.

Những ngày tháng sống trong lãnh cung, hắn vốn đã quen thuộc binh pháp.Thứ hắn thiếu chính là minh sư, mà gia tộc ta, thứ không bao giờ thiếu lại chính là minh sư.

Ngọn nến trong thư phòng luôn cháy sáng đến tận canh ba.Cố Cửu Uyên cùng tổ phụ ta diễn luyện trên sa bàn, tung hoành khắp núi sông, chiến lược phân tranh.

Từng ngày trôi qua, sự trầm ổn và trí tuệ của Cố Cửu Uyên ngày càng rõ ràng.Nhưng tổ phụ ta dường như ngày càng già yếu.Giống như ông đang dồn hết sức lực, để nâng đỡ một điều gì đó.

Có lúc, ta xót xa trước tuổi già của tổ phụ, không cho họ tiếp tục thắp đèn thức khuya.Cố Cửu Uyên nhìn ta với vẻ áy náy, còn tổ phụ lại chỉ cười:”Không sao đâu.”

Làn gió đêm đầu hạ vẫn mang theo chút hơi lạnh.Ta không chắc có phải mình đã nghe thấy một tiếng thở dài.

“Không biết ta còn có thể bên cạnh các con bao lâu nữa.” Ông nói.

Năm đó, ta vừa tròn mười lăm tuổi.Còn cách đại nạn tịch thu gia sản của kiếp trước, chỉ còn bảy tháng.

10.

Ngày hôm ấy, ta vừa bước ra khỏi Phật đường, nữ y đã hoảng hốt tìm đến.

“Lâm phi nương nương e rằng không qua nổi. Hiện giờ đang dùng thuốc mạnh để duy trì tính mạng. Ngũ hoàng tử không biết đang ở đâu, Tống cô nương, người có muốn đến thăm bà một lần?”

Ta lập tức sai thị nữ thân cận đi báo tin, còn mình thì vội vã đến Tê Hà cung.

Kể từ cơn bệnh nặng vào mùa đông, bà đã cố cầm cự được gần nửa năm.Nhưng lần này gặp lại, ánh mắt của bà lại trong sáng lạ thường.

“Con là tôn nữ nhỏ của Trung Dũng hầu, Nhược Từ phải không?” Bà dịu dàng đưa tay chạm lên má ta, “Con thật giống mẹ con.”

Chỉ lúc đó, ta mới biết, mẹ ta, Lâm phi và Lan Đình cô cô từng là những người tỷ muội thân thiết.

Bỗng chốc, mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn.Tại sao Tê Hà cung dù thất sủng đã lâu, nhưng hai mẹ con vẫn giữ được tính mạng?Tại sao ta và Tê Hà cung có mối liên hệ sâu xa đến vậy, mà lại chưa từng lộ ra chút tiếng gió nào?

“Ta và mẹ con đều thích múa kiếm chơi đao, còn Lan Đình lại là một quân sư. Sau này ta vào cung, mẹ con theo cha con trấn thủ biên cương. Con không biết ta đã ngưỡng mộ mẹ con đến nhường nào.Nhưng rồi nhà ta liên tiếp lập công, Hoàng thượng đối đãi với ta rất tốt. Lúc ấy, ta nghĩ rằng có phu quân bên cạnh, mình đã đủ may mắn rồi.Chỉ không ngờ, thiên gia bạc tình, nam nhân lại càng vô tình trở mặt. Ngài biết rõ lời phán của Khâm Thiên Giám chỉ là người khác muốn hãm hại ta, nhưng vẫn dựa vào đó mà trừng phạt cả gia tộc ta.”

Người phụ nữ trên giường, ánh mắt xa xăm như trở về quá khứ, sống lại toàn bộ yêu thương và thù hận năm xưa.Nhưng giọng điệu như đang trăn trối của bà khiến ta cảm thấy bất an.Ta chẳng biết phải nói gì, chỉ siết chặt tay bà.

“Người sẽ khỏe lại thôi, nương nương. Ngũ hoàng tử ngày càng tiến bộ. Ta tin chỉ cần một cơ hội, hắn sẽ—”

Lâm phi cắt ngang lời ta, cười khổ:”Là ta liên lụy hắn.”

Ta sững sờ.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.Thiếu niên vội vàng chạy đến, người còn mang theo hơi thở của gió bụi.

Lâm phi nhìn Cố Cửu Uyên, dịu dàng nói:”Ta rất ích kỷ. Ta không dám nói cho con biết, thực ra là ta liên lụy con. Con luôn nghĩ mình sinh ra mang điềm xấu, hại đến ta. Nhưng kỳ thực, tất cả là lỗi của ta.”

Cố Cửu Uyên không nói gì, quỳ sụp xuống trước giường bà.Ta chưa từng thấy vẻ mặt hắn hoảng loạn đến thế.

Lâm phi đưa tay xoa đầu hắn, mỉm cười:”Con trai ta, lẽ ra nên có một tiền đồ rộng lớn, nhưng lại vì ta mà mười bảy năm phải sống trong lãnh cung. Trách ta nhìn lầm người, trách ta bất lực trong tranh đấu hậu cung.Ta từng có một tuổi trẻ rong ruổi trên lưng ngựa, nhưng tuổi xuân ấy, con ta không có được.”

Nụ cười trên môi bà dần hóa thành tiếng khóc, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay ta.Đó là dáng vẻ của một người mẹ đang tha thiết cầu xin.

“Nhược Từ, Tống cô nương, ta bệnh tật quanh năm, nhưng ta biết con là người rất tốt. Con trai ta không nơi nương tựa, nếu con đối xử tốt với nó, dưới suối vàng ta nhất định sẽ báo đáp con.”

Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ đôi mắt đã già nua của bà.Ánh nhìn dần trở nên mờ mịt, nhưng bà vẫn cố chấp không chịu nhắm mắt.

Ta siết chặt tay bà, lặp đi lặp lại lời hứa:”Ta sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.”

Đầu hạ, những búp sen đầu tiên hé nở.Từng có một nữ tướng xuất hiện trong Tê Hà cung.Bà từng sở hữu biên cương bao la, từng cầm trong tay những thanh kiếm sắc bén.Bà là con gái tự do rong ruổi trên lưng ngựa, nhưng lại bị giam cầm trong tranh đấu hậu cung.Bà đã mất đi tất cả, và cuối cùng chỉ còn lại một đứa con trai cứng cỏi.

Đứa trẻ ấy năm nay mười bảy tuổi, đôi vai mạnh mẽ như măng tre vừa nhú.Nhưng khi hắn khép đôi mắt của mẹ lại, vẻ u uất tựa như thanh trường đao đã qua trăm nghìn lần tôi luyện.Hắn không rơi một giọt nước mắt.

Ta đã khóc thay hắn, khóc mãi không ngừng.Cuối cùng, hắn ôm lấy ta, khẽ nói:”Đừng khóc.”

Đó là cái ôm đầu tiên giữa ta và hắn, nhưng lại như đã xảy ra cả ngàn lần.Và mãi mãi, ta cũng không nhìn thấu nỗi đau đang ẩn giấu dưới từng hơi thở nặng nề của hắn.

11.

Sau khi Lâm phi qua đời, Cố Cửu Uyên càng thêm chuyên chú, miệt mài nghiên cứu.

Đến cả tổ phụ cũng nhờ ta khuyên hắn vài câu.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của hắn, ta chỉ có thể khẽ nói:”Ngươi phải bảo trọng sức khỏe.”

Hắn chỉ cười nhạt, trái lại còn dặn ta rằng trời chuyển lạnh, nhớ thêm áo.

Cứ thế, từ hạ sang thu, hắn lấy thân mình liều mạng học, luyện tập không ngơi nghỉ.Chỉ khi gặp ta, hắn mới giả vờ chợp mắt một lát.

Cố Cửu Uyên mệt đến kiệt quệ.

Khi hắn giả vờ ngủ, lại thật sự chìm vào giấc mộng.

Ta ngồi bên cạnh quạt cho hắn, trong lòng chỉ toàn nỗi xót xa.

Ngay cả trong mộng, nét mặt hắn vẫn chẳng an ổn.

Đôi tay siết chặt như đang gồng mình tranh đấu với ai đó.

Ta nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn bất giác giật mình tỉnh dậy. Đôi mày nhíu lại đầy sắc bén, hắn phản ứng theo bản năng, lật tay đẩy ta ngã xuống đất.

Nắm đấm của hắn nhanh như chớp. Khi nhận ra đó là ta, hắn vội vã dừng lại, đổi hướng, khiến nắm đấm đập vỡ gạch đá dưới đất.

Đôi tay đầy máu, nhưng hắn chẳng bận tâm, chỉ lo lắng nhìn ta:”Tống cô nương, thật xin lỗi.”

Ta băng bó cho hắn, thở dài:”Ngươi quá mệt mỏi, ta lo rằng ngươi sẽ tự ép mình phát điên mất.”

Hắn khẽ rũ mi, nói nhỏ:”Có nàng bên cạnh một ngày, ta sẽ không điên, cũng không dám điên.”

Ta ngẩn người.

Hắn khẽ cười, nói tiếp:”Khi nàng gặp ta, lòng tự tôn của ta đã bị bào mòn không còn gì. Nàng từng hỏi, nếu mẫu thân ta qua đời, ta sẽ làm thế nào. Khi ấy, ta nghĩ, cùng lắm thì đi theo bà ấy.”

Ta lập tức đáp:”Không được!”

Hắn nhìn ta, mỉm cười:”Nàng đã cứu ta.”

Thiếu niên bị cầm tù trong thâm cung suốt những năm dài đằng đẵng, ngày qua ngày, sự sắc bén trong ánh mắt dần bị mài mòn hết thảy.

Trong nỗi khổ đau và áp bức không lối thoát, thứ duy nhất khiến hắn tiếp tục sống chính là người mẹ bệnh nặng trên giường.

Mẫu thân hấp hối, hắn quỳ trong tuyết dày mà cầu y.

Giữa tiếng tụng kinh vọng ra từ Phật đường, mùi hương trầm phảng phất len qua cánh mũi.

Hắn tuyệt vọng nghĩ: “Bồ Tát, nếu ngài nhìn thấy, ta nguyện lấy mạng đổi mạng.”

Nhưng hắn không chờ được Bồ Tát.

Người đến lại là một thiếu nữ.

Ánh mắt nàng rực sáng, chan chứa sự tin tưởng và yêu thương chân thành.

Nàng vì hắn mà bày mưu tính kế, vì hắn mà trải đường tương lai.

Hắn không biết từ khi nào, nhưng chính nhờ sự chân thành ấy, ngọn lửa hy vọng trong lòng hắn lại bừng cháy.

Ngày tuyết đầu mùa, trời đại hàn.

Ngũ hoàng tử nơi lãnh cung, tái sinh từ trong tận cùng tuyệt vọng.

Ngày tàn nơi chân trời, sắc hoàng hôn phủ khắp bốn phương.

Cố Cửu Uyên đứng giữa ánh tà dương, đôi mắt đen nhánh phản chiếu hình bóng ta.

Hắn như có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ vang lên một câu kiên định:”Tống cô nương, vì nàng, ta nhất định phải xông qua núi đao biển lửa.”

12.

Kim quế tỏa hương, hương thơm ngào ngạt khắp hoàng cung.

Thọ thần của Thái hậu sắp đến gần.

Các loại kỳ trân dị bảo lần lượt được dâng lên, nhưng Thái hậu chỉ đặc biệt yêu thích món lễ vật của ta, không nỡ rời tay. Đó là một cuốn cổ thư từ Tàng Thư Các của Trấn Quốc Tự.

Trong sách chép lại những bài kệ Phật, cũng có những ghi chép về thiên tượng. Quan trọng nhất chính là một câu tiên đoán, không phải kinh văn:”Bạch hồng quán nhật, anh hào xuất thế.”(Nghĩa: Cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, anh tài xuất hiện.)

Nếu chỉ có câu này, cũng chẳng đáng kể gì. Nhưng đúng vào ngày 19 tháng Hai, sinh thần của Quan Thế Âm Bồ Tát, ta thay Thái hậu xin được một quẻ thượng thượng.

Quẻ này, cùng với cổ thư, trở thành lễ mừng lục tuần của Thái hậu.

Văn quẻ viết rằng:”Đông phương vân thượng chính thiền quyên, khỉnh khắc vân che nguyệt bán biên.Mạc đạo viên thời hoàn hựu khuyết, tu giáo khuyết xứ phục trùng viên.”(Nghĩa: Trên mây phương Đông, ánh trăng đẹp rực rỡ, thoáng chốc mây che nửa vầng. Đừng nói khi tròn rồi lại khuyết, cần cho chỗ khuyết lại tròn đầy.)

Thái hậu trầm tư hồi lâu, rồi nói:”Trăng khuyết lại tròn, giống như phải nâng đỡ ai đó lên.”

Lan Đình cô cô suy nghĩ một lát rồi thưa:”Trong cung, các hoàng tử đều có mẫu phi chăm sóc, không giống điềm trăng khuyết. Nhưng nếu nói đến ‘trăng khuyết được tròn’, có lẽ là vị kia ở Tê Hà Cung.”

Thái hậu gật đầu:”Đứa trẻ đó… Mẫu thân nó hình như là nhị cô nương nhà Đại tướng quân Lâm? Ngày trước cũng từng là tướng quân.”

Lan Đình cô cô đáp:”Nghĩ kỹ, vị ấy vốn cung kính nhún nhường, ở ẩn nơi lãnh cung, chưa từng hé lộ nửa lời oán trách. Ngày nọ, hắn vì mẫu phi mà cầu y, thậm chí hỏi ta liệu có thể lấy mạng đổi mạng, thật đúng là người hiếu thuận, nhân hậu.”

Thái hậu day day trán, thở dài:”Chẳng biết có phải vì ta già rồi hay không, mà càng mong con cháu hòa thuận. Đứa trẻ đó thực sự đáng thương, mẫu thân cũng đã mất, chẳng còn ai để nương tựa.”

Lan Đình cô cô nhân cơ hội nói:”Hiện giờ, người mà Ngũ hoàng tử có thể dựa vào, chỉ còn Thái hậu.”

Dạo này, long thể của Hoàng thượng bất an, nhưng vị trí Thái tử lại vẫn bỏ ngỏ.

Tiền triều, hậu cung sóng ngầm mãnh liệt.

Các phi tần và hoàng tử không ngừng thăm dò, nhân danh mừng thọ Thái hậu để cầu xin sự ủng hộ từ bà.

Nhưng Thái hậu xưa nay không làm chuyện thêu hoa trên gấm.

Bà chỉ thích cứu nguy trong cơn giá rét.

Một nhà độc bá.




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.