5.
Giữa gió tuyết, thiếu niên khẽ nhắm mắt, khóe môi hơi nhếch lên.Đó là một nụ cười nhạt nhòa, gần như thê lương.
Sau đó, hắn không tiếp tục cầu xin, chống tay lên nền tuyết, cố gắng đứng dậy.Hắn đã quỳ quá lâu, đôi gối sớm đã tê cứng.Chật vật đứng lên, suýt chút nữa lại ngã xuống.
Ta buông ô, lập tức đưa tay đỡ hắn, vô thức thốt lên:”Để ta đưa ngươi về.”
Cổ tay hắn gần như không có nhiệt độ, lạnh buốt đến mức khiến ta giật mình.Cố Cửu Uyên rụt tay lại như bị bỏng, hàng mi phủ đầy tuyết, giọng nói cũng lạnh lẽo tựa băng:”Đa tạ Tống cô nương, ta tự đi được.”
Ta không giận, chỉ bình thản đáp:”Ta và ngươi cùng đường, không phải cố ý đưa ngươi.”
Lan Đình cô cô cúi xuống nhặt chiếc ô giấy dầu, đưa lại cho ta, dường như định nói điều gì.Ta nhận lấy, lên tiếng trước:”Cô cô nhớ đêm nay hầm canh lê tuyết với tỳ bà cho Thái hậu. Trời lạnh thế này, ngày mai bệnh viêm họng của người e rằng sẽ tái phát.”
Lan Đình cô cô lặng lẽ nhìn ta một lúc, sau đó gật đầu hòa nhã:”Cô nương thật có lòng. Tuyết lớn đường trơn, cô nương cẩn thận bước chân, đừng để ngã.”
Lời của cô cô hàm chứa ý tứ sâu xa.Ta hiểu, và Cố Cửu Uyên cũng hiểu.
Vừa ra đến cửa cung, hắn đã lạnh lùng nói:”Tống cô nương, xin mời về.”
Ta chỉ mỉm cười:”Chúng ta thật sự cùng đường.”
Thiếu niên nhìn thẳng phía trước, giọng khàn đặc, mệt mỏi:”Bồ Đề Tiểu Trúc và Tê Hà cung cách nhau như nam với bắc, ta vẫn biết rõ điều đó.”
Ta ngạc nhiên vì hắn biết rõ về ta đến vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, liền hiểu ra.Thái hậu sủng ái nhất vị tiểu thư danh giá như ta, dù hắn không chủ ý kết giao, cũng hẳn đã từng nghe qua.
Ta nghĩ ngợi, rồi nhẹ nhàng nói:”Vậy ngươi có biết ta biết chút ít y thuật không?”
Cố Cửu Uyên đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt lạnh tựa sao đêm phản chiếu rõ ràng bóng hình ta.Như một kẻ lữ hành đã lang thang trong bóng tối quá lâu, bất chợt nhìn thấy tia sáng đầu tiên.
Hắn cuối cùng cũng buông lỏng sự phòng bị.Ta cảm thấy có chút xót xa, nhưng chỉ nghiêng đầu cười nhẹ:”Ngũ hoàng tử, mời ngươi dẫn đường.”
6.
Tê Hà cung đã thất sủng nhiều năm, đến màu sắc tường cung cũng nhuốm vẻ u ám.
Nơi này ngay cả than lửa cũng khan hiếm, cửa lớn cửa sổ đóng kín, nhưng không thể giữ được chút hơi ấm nào.Trong cung điện rộng lớn, chẳng thấy bóng dáng một cung nữ nào.
Lâm phi nằm trên giường, chăn đắp từng tầng từng tầng, nhưng lòng bàn tay vẫn lạnh buốt.Lạnh lẽo như không gian trống trải.Lạnh lẽo như nỗi cô tịch tuyệt vọng.
Chỉ là, kiếp trước, khi ấy Cố Cửu Uyên đã kịp đến.Còn nay, ta và Cố Cửu Uyên cùng kịp đến.
Ta đặt tay lên cổ tay bà để bắt mạch, dù thực ra y thuật của ta chỉ là nửa vời.Năm xưa, khi tổ mẫu đổ bệnh, các đại phu lui tới chẩn trị, ta cũng theo bên học lỏm được đôi chút.
Mạch tượng của Lâm phi trầm đục, yếu ớt, xen lẫn với những nhịp đập bất thường, như ngọc châu lăn trên mâm.Bệnh cũ đã trầm kha, lại thêm bệnh mới đột ngột tấn công, dữ dội mà nguy hiểm.
Không biết từ lúc nào, Lâm phi tỉnh lại. Gương mặt sưng phù tái nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.Cố Cửu Uyên ngồi xổm xuống bên giường, nhẹ nhàng lên tiếng:”Mẫu phi, đây là…”
Nhưng hắn bỗng dừng lại, như không biết phải giới thiệu ta thế nào.Ta tiếp lời:”Ta là nữ y, đến chẩn bệnh cho quý nhân.”
Lâm phi nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn đầy bi ai:”Ta biết mà, Hoàng thượng vẫn chưa quên ta…”
Khuôn mặt tàn tạ vì bệnh tật hành hạ, khi nhắc đến Hoàng đế, lại lộ ra nét ngây thơ tựa thiếu nữ.
Cố Cửu Uyên quay mặt đi, ánh mắt thoáng hiện chút đau đớn, nhưng ta đã nhận ra.Ta khẽ vỗ về tay Lâm phi, dịu dàng an ủi:”Hoàng thượng dặn người phải tịnh dưỡng, uống thuốc đầy đủ. Đợi người khỏe lại, ngài sẽ đích thân đến thăm.”
Lâm phi lẩm bẩm điều gì đó, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
7.
Dưới hành lang, gió rét tựa dao cắt.
Mạch tượng của Lâm phi cứ quẩn quanh trong tâm trí, ta nhất thời không biết nên mở lời thế nào.Cố Cửu Uyên như nhìn thấu suy nghĩ của ta, bình thản nói:”Tống cô nương, cứ nói đừng ngại.”
Ta khẽ thở dài:”Thân thể của Lâm phi nương nương e rằng không thể qua nổi mùa đông này.”
Cố Cửu Uyên nhắm mắt lại, rất lâu sau mới lên tiếng:”Với bà ấy, cũng coi như là một sự giải thoát.”
Ánh nến leo lét, bóng dáng thiếu niên in trên mặt đất mỏng manh và đơn độc đến lạ thường.Ta không kiềm được mà hỏi:”Vậy còn ngươi?”
Hắn nhìn ta, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ ngỡ ngàng:”Ta?”
Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng, tiếp tục hỏi:”Nếu người cuối cùng trên đời quan tâm đến ngươi cũng rời đi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Hắn sững sờ, rất lâu sau mới nhạt giọng đáp:”Trước kia thế nào, sau này cũng thế thôi.”
Ta lắc đầu:”E rằng ngươi khó mà tự mình quyết định được.”
Khi tuổi tác lớn dần, bất kỳ hoàng tử nào có khả năng kế thừa ngai vị đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực.Dù muốn tranh hay không, những khổ đau và nhục nhã mà ngươi từng trải qua sẽ chỉ càng thêm tồi tệ.Thậm chí, ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.
Cố Cửu Uyên dường như hiểu ý ta, chìm vào im lặng rất lâu.Hắn bật cười tự giễu:”Nhưng Tống cô nương, ta vốn dĩ đã là một kẻ chẳng thể tự định đoạt rồi.”
Một cơn gió mạnh lùa qua, ngọn nến vụt tắt.Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối mờ mịt.
Cố Cửu Uyên đứng dậy định lấy hỏa chiết, nhưng ta kéo tay áo hắn lại.Thiếu niên ngoảnh đầu nhìn ta.Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa chiếu xuống, càng tôn lên những đường nét thanh tú trên khuôn mặt hắn.
Đôi mắt đen thẳm của hắn vừa dò xét, vừa phản kháng, nhưng không hề gạt tay ta ra.Ta nghe chính mình lên tiếng:”Cố Cửu Uyên, ngươi có ước nguyện gì không?”
Ta trực tiếp gọi thẳng tên hắn, thật bất kính.Nhưng hắn không để tâm, chỉ cười nhạt:”Những điều không thể thực hiện được.”
Ta không buông tay, cố chấp nhìn hắn:”Nói ra đi, nhỡ đâu có thể thành hiện thực thì sao?”
Hắn lắc đầu:”Thôi bỏ đi.”
Hắn cất bước định rời đi, ta lại không chịu buông, loạng choạng ngã xuống đất.Cố Cửu Uyên khựng lại, cúi xuống đỡ ta.Nhưng ta không chịu đứng lên, nắm chặt tay hắn, kiên quyết truy hỏi:”Ngươi mới mười sáu tuổi, không nên sống như một lão nhân sắp cạn ngày. Ngươi nhất định có khát vọng của riêng mình. Nếu ngươi không nói ra, ai có thể giúp ngươi thực hiện?”
Thiếu niên như bị dồn đến đường cùng, cuối cùng để lộ ra chút máu nóng:”Ta muốn bạch hồng quán nhật trở thành điềm lành. Ta muốn Tê Hà cung thực sự được tắm trong ánh sáng. Ta muốn trời đất này đều quỳ rạp dưới chân ta—Tống cô nương, ai có thể giúp ta đạt được điều đó? Là ngươi sao?”
Trong khoảng sân trống trải, giọng nói rắn rỏi của hắn vang vọng.Ánh mắt của Cố Cửu Uyên như có lửa cháy, khí thế sắc bén tựa thanh trường đao nhuốm máu.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn ta, lại bật cười lạnh nhạt:”Tống cô nương, nếu ngươi đến đây để thăm dò lời thật lòng của ta, giờ có thể trở về báo cáo rồi.Chỉ là, lời thật lòng của ta, chẳng đáng giá gì đâu.”
Hóa ra, hắn vẫn nghĩ ta có ý đồ riêng.Phải, hắn là một con sói con từng chịu đủ lạnh nhạt, khinh bỉ.Khi gặp được hơi ấm, bản năng của hắn chỉ là nghi ngờ, không bao giờ tin đó là chân thành.
Ta hít một hơi thật sâu, giữ chặt cổ tay hắn, ngước lên nhìn.Đó là một tư thế ngước nhìn.Ngay cả khi đứng trước Phật, ta cũng chưa từng thành kính đến thế.
“Cố Cửu Uyên, dù ngươi tin hay không, ta đến đây là để giúp ngươi đạt được điều ngươi mong muốn.”
Thiếu niên nheo mắt, bất chợt cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt ta.Ánh mắt ấy vừa dò xét, vừa tìm kiếm.
Hơi thở lạnh lẽo từ mùi tuyết tùng trên áo hắn xâm chiếm mọi giác quan của ta, khiến ta không thể thoát khỏi đôi mắt đen ấy, từng lần từng lần nhớ lại khung cảnh nơi tận cùng cuộc đời mình.
Ngươi biết nỗi cô độc và tuyệt vọng ấy ra sao không?Khi bị người đời ruồng bỏ, chỉ có ngươi, người xa lạ với ta, đã đến gặp ta lần cuối.
Ta không biết trước đó giữa chúng ta từng có nhân duyên gì, và cũng định mệnh không thể tìm ra đáp án.Nhưng Cố Cửu Uyên, ta đã hứa rằng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.Và giờ đây, chính là kiếp sống mới của ta.
Gió tuyết vừa ngừng, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.Thiếu niên bối rối đưa tay, lau đi giọt nước mắt của ta.
Lúc này, ta mới nhận ra, mình đã khóc.Hắn im lặng rất lâu, nghiêm túc nhìn ta, khẽ nói:”Tống cô nương, ta không biết lấy gì báo đáp.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, đáp lại hắn bằng sự chân thành:”Cố Cửu Uyên, ngươi đã báo đáp rồi.”
“Là trong những khoảnh khắc mà ngươi không hề hay biết.”
8.
Đông qua xuân tới.
Tại Bồ Đề Tiểu Trúc, Tống cô nương gặp gỡ nhiều người, xử lý nhiều chuyện.Trong những ngày rét buốt, Tống cô nương thuận lý thành chương mắc phong hàn.Thái y viện lập tức phái nữ y giỏi nhất đến chữa trị.
Nhưng khi đến nơi, người được chẩn bệnh lại là Lâm phi đã thất sủng nhiều năm.Để chữa bệnh cho Lâm phi cần những dược liệu quý.Tống cô nương liền lấy gia tài của mình ra, yêu cầu nữ y thoải mái kê đơn.Lộc nhung, nhân sâm, tuyết liên… bất kể nữ y cần gì, Tống cô nương đều đáp ứng mà không chớp mắt.
Tống cô nương rất khéo léo, tặng nữ y y phục, trang sức, còn phái người đến thăm gia đình nữ y ở quê nhà Vô Tích, tặng tiền lì xì cho cha mẹ và em trai của bà.Nhờ vậy, dù ra vào liên tục, nữ y cũng chỉ nhắc đến bệnh tình của Tống cô nương, chưa từng hé một lời về Lâm phi.
Ở một nơi khác, phủ Trung Dũng hầu gần đây bận rộn sưu tầm cổ thư, rèn đúc binh khí.Chủ nhân phủ là những người trung thành với quốc gia, cuối cùng chỉ còn lại hai ông bà lão và một tôn nữ nhỏ.
Tôn nữ trước đây chỉ thích đọc kinh Phật, nhưng gần đây dường như đã thức tỉnh chút máu võ tướng trong người.Nàng thích đọc binh thư, sách lược, cũng thích múa kiếm chơi đao.Trung Dũng hầu và phu nhân nhắc đến chỉ cười:”Nhược Từ nhà ta từ nhỏ đã nghịch ngợm quen rồi, không còn cách nào khác, đành chiều theo ý con bé.”
Nhưng trong hậu viện phủ Trung Dũng hầu, người cầm binh thư hoặc thanh kiếm không phải là Tống cô nương, mà là một thiếu niên.Thiếu niên ấy sống khép kín, bị lãng quên nhiều năm.Khi hắn xuất hiện, mọi người đều cho rằng đó là một người họ hàng xa của Tống gia, chẳng ai nghĩ hắn có liên quan gì đến kẻ bị coi là điềm gở trong cung – người mang điềm bạch hồng quán nhật.
Những điều này, người ngoài không biết, nhưng tổ phụ tổ mẫu ta thì rõ ràng từng chút.Ta vẫn luôn chờ họ gọi ta đến hỏi chuyện.Nhưng thứ ta đợi được chỉ là những dược liệu quý giá mà tổ mẫu chuẩn bị cho ta.
Và cả việc tổ phụ không rõ vì sao lại vào hậu viện, tự mình chỉ dạy võ nghệ cho Cố Cửu Uyên.
Buổi chiều đầu xuân, trong lúc trò chuyện, ông bà kể ta nghe chuyện ngày xưa.Hóa ra, Cố Cửu Uyên lớn lên trong thâm cung, không ai quan tâm, cũng ít ai biết đến.Có lẽ nhiều người đã quên rằng, mẫu thân của hắn cũng xuất thân từ một gia đình võ tướng.
Trước khi vào cung, Lâm phi nương nương là nữ tướng hiếm có trong thành.Trước khi điềm bạch hồng quán nhật được xem là hung, Tê Hà cung từng lưu giữ nhiều bí mật binh thư không truyền ra ngoài.Đó là món quà mà phụ thân của Lâm phi để lại cho đứa cháu ngoại, mong rằng tương lai cậu bé sẽ trở thành đại tướng quân, tung hoành chiến trường.
Nhưng chỉ vì một lời phán đoán của Khâm Thiên Giám, tiền đồ cả gia tộc đã bị chôn vùi.
Tổ mẫu khẽ nói:”Bạch hồng quán nhật có thể mang điềm mất đế vận, nhưng cũng có thể báo hiệu anh hùng xuất thế. Con có biết vì sao Khâm Thiên Giám lại chọn điềm gở không?”
Năm Cố Cửu Uyên chào đời, hậu cung tranh đấu vô cùng gay gắt.Phụ thân của Lâm phi đang chinh chiến bên ngoài, lập được nhiều công trạng hiển hách.Lâm phi vì thế được Hoàng đế sủng ái vô vàn.
Năm đó, cả Lâm phi và Du phi đều mang thai.Người ta đều nói, nếu Lâm phi sinh hoàng tử, thì ngôi Thái tử rất có khả năng sẽ thuộc về đứa trẻ trong bụng bà.
Nhưng ngoại tổ phụ của Du phi lại chính là Khâm Thiên Giám chính.Sau này, Du phi hạ sinh Tứ hoàng tử.Không lâu sau, Khâm Thiên Giám phán rằng Ngũ hoàng tử là điềm gở.
Nũ nhi của Du phi chính là Cửu công chúa.Mẹ con họ trước giờ luôn ưa dùng những thủ đoạn như vậy.
Tổ mẫu nhìn ta, mỉm cười, đưa tay xoa đầu ta:”Ngũ hoàng tử là người trọng tình trọng nghĩa. Con giúp hắn, hắn sẽ nhớ ân tình này. Vậy thì, ta yên tâm rồi.”