17.
Không lâu sau thọ yến của Thái hậu, Khâm Thiên Giám chính vì làm việc sơ suất mà bị phạt giam vào ngục.
Ngày đầu tiên nhậm chức, vị Khâm Thiên Giám chính mới đã nghiêm túc tuyên bố rằng cách đây mười bảy năm, một luận giải thiên tượng đã có sai sót.
“Bạch hồng quán nhật, chủ anh hào xuất thế.”
Nay cần chỉnh sửa sai lầm, công bố rõ ràng với thiên hạ.
Ý nghĩa của lời phán định từ Khâm Thiên Giám, ai nấy đều hiểu.
Sự sắp xếp chỗ ngồi trong thọ yến Thái hậu cũng sớm truyền vào tai từng gia tộc.
Tại Tê Hà Cung, mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy, bảo vật như dòng nước không ngừng đưa vào cung.
Thế nhưng, chủ nhân Tê Hà Cung lại chẳng màng đến những thứ đó, hắn vẫn thích đến phủ Trung Dũng hầu.
Năm ấy, ta vừa tròn mười lăm tuổi.
Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày gia biến của kiếp trước.
Thần kinh ta trở nên căng thẳng, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Mỗi lần nửa đêm giật mình tỉnh dậy, ta đều chạy đến ngoài phòng tổ phụ và tổ mẫu, kiểm tra xem họ có đang ngủ yên hay không.
Có một đêm, ta tỉnh dậy từ trong mộng, ngoài cửa sổ chỉ thấy bóng đêm dày đặc.
Ngọn đèn dầu đặt cạnh giường không biết từ lúc nào đã bị gió thổi tắt, cảm giác như bản thân đang ở trong ngôi miếu hoang.
Ta không kịp xỏ giày, lật người xuống giường, loạng choạng chạy xuyên qua hành lang dài.
Gió thổi rít từng hồi, mưa đêm lạnh buốt.
Hành lang ấy dường như không có điểm dừng, ta tìm mãi không thấy viện của tổ phụ và tổ mẫu.
Cả người ta rét run, giọng nói như bị chặn lại, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng không phát ra được.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau vươn ra, ôm chặt lấy ta vào lòng.
Ta hoảng hốt ngẩng đầu, thấy vẻ đau lòng trong ánh mắt của Cố Cửu Uyên.
“Nhược Từ, nàng làm sao vậy?!”
Ta nắm chặt lấy vạt áo hắn, nói năng lộn xộn:”Tổ phụ, tổ mẫu của ta mất rồi… Cố Cửu Uyên, ngươi mau cứu họ… Ngươi…”
Ánh đèn trong viện sáng lên.
Người hầu của tổ phụ tiến đến hỏi:”Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Xa xa, tiếng tổ mẫu vọng lại:”Nhược Từ, có chuyện gì sao?”
Ta như bừng tỉnh từ giấc mộng.
Họ vẫn bình an vô sự.
Hóa ra… lại là một cơn ác mộng nữa.
Ta toàn thân rã rời, không thể thốt nên lời.
Cố Cửu Uyên thay ta đáp:”Không sao, chỉ là mộng mị mà thôi.”
18.
Trong thư phòng, ánh nến leo lét mờ nhạt.
Ta vẫn không ngăn được sự run rẩy, Cố Cửu Uyên bèn cởi áo hồ cừu quấn chặt lấy ta.
“Thị nữ của nàng nói dạo gần đây giấc ngủ của nàng không yên ổn. Ta liền nghĩ đến thăm thử xem sao. Quả nhiên…”
Đôi mày hắn nhíu chặt, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng:”Nhược Từ, nàng có tâm sự gì sao?”
Ta suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kể cho hắn về những chuyện tiền kiếp.
Có nói, hắn cũng sẽ không tin.
Ta chỉ cầu hắn để ý đến những cơn sóng ngầm trên triều đình. Nếu có tin tức nào bất lợi cho tổ phụ ta, nhất định phải cẩn trọng.
“Tổ phụ ta thời trẻ từng chinh chiến sa trường, vì lương thảo, vì thuộc hạ mà đắc tội không ít người. Nay người tuổi đã cao, các con trai đều yên nghỉ nơi biên cương, ta chỉ mong ông có thể hưởng một tuổi già bình an.”
Cố Cửu Uyên lặng nhìn ta rất lâu.
Lâu đến mức ta không dám đối diện ánh mắt ấy.
Cuối cùng, hắn khẽ đáp:”Được.”
Đêm ấy, hắn ở lại, canh giữ bên giường ta.
Ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hiếm hoi thay, ta không gặp ác mộng nữa.
Trong mơ, ánh mặt trời rực rỡ.
Tổ mẫu nắm tay ta khi còn nhỏ, đưa ta đi ngắm cảnh xuân.
Tổ phụ cười lớn, một tay bế bổng ta lên ngựa:”Tôn nữ của ta, phải học cách đi trên lưng ngựa!”
Bàn tay của ông mạnh mẽ, rắn rỏi. Đôi tay từng cầm thanh đao nhuốm máu, cũng chính đôi tay ấy đã nâng đỡ ta suốt một tuổi thơ yên bình, không chút muộn phiền.
Ta không kìm được mà nắm lấy tay ông chặt hơn, chặt hơn nữa.
Chỉ mong ông sẽ không rời xa ta.
Đừng rời xa ta.
Trong màn đêm dài, một ngọn đèn đơn độc cháy sáng.
Ánh sáng chiếu lên bóng dáng người ngồi lặng lẽ bên giường.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay bị nắm chặt không buông.
Trong đôi mắt đen thẳm ấy, là một tầng sâu không thể đo lường, như mực đặc thấm đẫm vào lòng.
19.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
Ta chợt nhận ra, những lời thị nữ nói, những món ăn nhỏ trong bếp làm ra, dường như không hề khác biệt so với cùng thời điểm ở kiếp trước.
Mỗi ngày, ta đều xin quẻ, bói toán. Quẻ nào cũng là đường cùng, thẻ nào cũng là hạ hạ thẻ.
Lo âu khiến ta không thể ăn ngon, ngủ yên.
Ta thỉnh cầu Thái hậu cho phép nghỉ phép, viện cớ thân thể không khỏe.
Thật ra, đó cũng không hẳn là lời giả dối.
Thời gian này, ta đã gầy đến mức không còn nhận ra chính mình.
Tổ phụ và tổ mẫu mời khắp danh y bốn phương đến chữa trị cho ta.
Các vị ấy đều nói:”Bệnh của tiểu thư là tâm bệnh. Tâm bệnh, không có thuốc chữa.”
Tổ mẫu lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, hỏi ta:”Nhược Từ, con đang phiền lòng điều gì vậy?”
Ta chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay bà.
Bàn tay ấy vẫn ấm áp, mạch đập đều đặn.
Chỉ khi đó, ta mới có thể thở phào, mỉm cười:”Con không phiền lòng, có ông bà bên cạnh, con không phiền lòng.”
Nhưng đêm đến, ta vẫn không ngủ được, vẫn phải đi tìm họ.
Và rồi ta nhìn thấy tổ mẫu quỳ trước Phật đường, hướng về Bồ Tát mà cầu xin:”Nếu ta và lão gia nhất định phải rời đi, xin Bồ Tát phù hộ để Nhược Từ của chúng ta một đời an khang, không lo không sầu.”
Phía sau bà, tổ phụ – người xưa nay vốn không tin thần Phật – cũng quỳ xuống, cúi đầu vái lạy liên hồi.
“Ta biết cả đời này, sát nghiệp của ta quá nặng. Nếu phải báo ứng, hãy để báo ứng giáng lên một mình ta, xin đừng liên lụy đến tôn nữ ta.”
Ta như bị sét đánh ngang tai.
Đêm tuyết đầu mùa, trời giá lạnh.
Thì ra, trong tháng ba tươi đẹp của mùa xuân ấy, người từng có giấc mộng lạnh lẽo thấu xương, không chỉ có mình ta.
20.
Cố Cửu Uyên đã rất lâu không đến tìm ta.
Nghe nói Hoàng thượng có ý ban hôn cho hắn, đối tượng là một vị quận chúa khác họ, xuất thân từ gia tộc công thần, nắm giữ quyền thế to lớn tại vùng Tây Bắc.
Ai ai cũng biết, đây là một mối hôn sự vô cùng tốt đẹp.
Một khi hôn sự thành, Cố Cửu Uyên tất sẽ trở thành Thái tử.
Những chuyện này, vốn chẳng liên quan gì đến ta.
Giữa ta và Cố Cửu Uyên, từ trước đến nay chỉ có hai chữ báo đáp.
Kiếp này hắn đạt được mong ước, cũng đồng nghĩa ta đã hoàn thành lời hứa của kiếp trước.
Năm ấy, ta vừa tròn mười sáu tuổi.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày gia biến của kiếp trước.
Sau bao nhiêu lo âu, đến giờ phút này, lòng ta đã như mặt nước phẳng lặng.
Ta cầm bút viết một bức thư, sau khi ta qua đời, sẽ có người thay ta giao lại cho Cố Cửu Uyên.
【Thư gửi Điện hạ.】
[Thuở nhỏ ta không nghe lời, từng cười nói trước Phật, không tin luân hồi.
Về sau báo ứng không sai, ta chịu đủ tủi nhục, vùng vẫy giữa bùn lầy, khó tìm đường sống.
Có người từng dành cho ta tình cảm sâu đậm như biển cả, nhưng hôm ấy, hắn lại đón tân nương với mười dặm hồng trang.
Có người ta chưa từng quen biết, nhưng hôm ấy, hắn lại cưỡi ngựa ngàn dặm đến tìm ta.
Điện hạ, ngươi từng hỏi vì sao ta lại giúp ngươi.
Thật ra, ta cũng không biết, tại sao trong ngôi miếu đổ nát ấy, người kia lại quyết định giúp ta.
Câu hỏi của ta, có lẽ vĩnh viễn không có đáp án. Nhưng ta không muốn ngươi giống như ta.
Điện hạ, Tống Nhược Từ ở Tiểu Trúc Bồ Đề này, không phải người thuần lương, thiện tâm gì.
Ta giúp ngươi, chỉ bởi vì ngươi từng giúp ta.
Điện hạ, sơn hà gấm vóc, tiền đồ rộng mở vô hạn.
Chúc ngươi an yên, muôn đời thái bình.]
Ta đặt bút, hoàn thành nét chữ cuối cùng, dùng sáp niêm phong lại lá thư.
Đưa thư cho Lan Đình cô cô, bà nhìn ta, khẽ hỏi:”Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Ta không trả lời, chỉ cúi người hành đại lễ với bà:”Hoàng cung dài đằng đẵng, Nhược Từ được cô cô chiếu cố, là phúc phận của ta.”
Bà chạm nhẹ lên má ta, giọng nói thấp thoáng ý thương xót:”Ngươi thật giống mẫu thân của ngươi.”