TUYẾT TÀN, HOA LẠI NỞ

Chương cuối



21.

Ngày cuối cùng.

Người trong cung đến, triệu tổ phụ ta nhập cung.

Trước khi đi, ông nhìn ta thật sâu, nhưng không nói một lời.

Bốn canh giờ trôi qua, ông vẫn chưa trở về.

Hoàn toàn giống hệt kiếp trước.

Ta lại xin quẻ, bói toán, kết quả vẫn là tử quẻ, vẫn là hạ hạ thẻ.

Trời muốn diệt ta.

Trời dần u ám, mây đen cuồn cuộn, cả kinh thành trĩu nặng một bầu không khí ngột ngạt.

Ta đứng trong Phật đường, không quỳ, không lạy, chỉ bật cười.

Kiếp này ta sống lại một lần, tính kế đủ đường.

Những kẻ tiểu nhân trong quân sớm đã bị bắt giữ và xử tử.

Chứng cứ bị bịa đặt cho tội thông địch phản quốc cũng đã bị ta đốt sạch.

Nhưng vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt của số mệnh.

Cùng một ngày như kiếp trước, ngay cả thời tiết, thời gian, lẫn thái giám trong cung, đều không khác.

Vẫn cùng một thánh chỉ, triệu tổ phụ vào cung, nói không được chậm trễ.

Ta không vùng vẫy nữa, chỉnh trang y phục, đến tìm tổ phụ và tổ mẫu.

Giữa kẽ tay ta giấu một gói độc dược, trong ống tay áo là một con dao găm.

Nếu ta đã làm hết sức mình, mà vẫn không thoát khỏi an bài của vận mệnh, thì ta thà chết trước khi chịu nhục. Dùng mạng sống của mình, để một lần dốc sức phản kháng.

Tổ mẫu lại nắm lấy tay ta, bảo ta thay y phục vải thô.

Bà nhét ta vào một chiếc xe lừa, nghiêm túc dặn dò:”Tây Nam có tổ trạch, dưới cây thứ chín ở phía bắc tổ trạch, có chôn một hộp vàng. Con hãy đến tìm một người họ Quản, là con trai của nhũ mẫu con. Hắn sẽ bảo vệ con, cho con một đời an ổn.”

Ta liều mạng lắc đầu:”Không, con không đi.”

Tổ mẫu mạnh tay đẩy ta:”Nhược Từ, đừng hồ đồ, con nhất định phải đi!”

Trong lúc giằng co, con dao găm rơi ra từ tay áo ta.

Tổ mẫu sững sờ, cúi xuống nhặt con dao lên, như thể lập tức hiểu ra mọi chuyện, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Ta nắm chặt lấy tay bà, từng chữ rõ ràng:”Tổ mẫu, Trung Dũng Hầu phủ cả nhà cốt cách kiên cường, tôn nữ không muốn làm kẻ đào binh. Nếu thiên mệnh không thể thay đổi, cháu thà cùng nó quyết chiến đến cùng!”

22.

Giờ Dậu vừa điểm, mây đen phủ kín bầu trời.

Tổ phụ vẫn chưa về.

Người trong cung lại tới, mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng, lệnh cho ta và tổ mẫu nhập cung, nếu không, cấm quân ngoài phủ sẽ lập tức phóng hỏa đốt cửa.

Tên nội thị nở nụ cười lạnh lùng:”Hai vị, mời đi thôi.”

Ta bước lên trước một bước, không thèm để ý đến hắn, bất ngờ túm lấy một tiểu hoạn quan kéo ra.

Ta giật mũ xuống, rút trâm cài tóc của y.

Khuôn mặt lộ ra vẻ bàng hoàng trong chớp mắt, không ai khác, chính là Cửu công chúa!

Cả sảnh đường ồ lên kinh ngạc.

Cửu công chúa theo bản năng định phản kích, nhưng bị ta mạnh tay đẩy ngã xuống đất.

Ta lại hung hăng giẫm một chân lên, khiến nàng không cách nào cử động.

Nội thị xung quanh rối loạn, đồng loạt định ngăn cản.

Vệ binh trong phủ lập tức bước lên, hàng ngũ như thép vững, bảo vệ ta kín kẽ, khiến đám nội thị không thể tiến thêm một bước.

Tên nội thị đứng đầu căng thẳng nhìn về phía Cửu công chúa, sau đó lớn giọng chất vấn ta:”Tống cô nương, ngươi đang làm gì? Người trong cung, há có thể để ngươi lăng nhục?”

Ta nhấn mạnh chân hơn, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:”Hôm nay, ta chính là muốn lăng nhục nàng.”

Cửu công chúa dưới chân ta tức giận mắng to:”Tống Nhược Từ, ta sẽ đem ngươi ra chém nghìn đao, băm thành muôn mảnh!”

Ta cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt ác độc giống y hệt cả hai kiếp, cuối cùng nở một nụ cười.

“Cửu công chúa, ta chờ ngươi chém nghìn đao đấy.”

Một tên nội thị ở góc khuất thấy tình thế không ổn, len lén chuồn ra ngoài định báo tin cho cấm quân.

Tổ mẫu chỉ cần một ánh mắt, vệ binh liền tung một cước, hất tên đó ngã nhào xuống đất, bắt giữ ngay tại chỗ.

Tên đại nội thị lớn tiếng quát:”Các ngươi muốn làm phản sao!”

Tổ mẫu từ tốn đứng lên, lạnh lùng đáp:”Với kẻ bất chính, làm phản thì có làm sao?”

Ta cũng lên tiếng:”Trương công công, cuối đông năm ngoái, ta đã gặp ông một lần bên cạnh Dư phi, ông không nhớ sao?”

Ánh mắt hắn thoáng dao động, nhưng vẫn cứng miệng gào lên:”Dư phi nào? Ta phụng mệnh Hoàng thượng, các ngươi kháng chỉ không tuân, chờ tội đi!”

Nói đoạn, hắn định kéo Cửu công chúa dậy.

Muốn chạy?

Nằm mơ!

Con dao găm trong tay áo ta trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay.

Ta túm lấy Cửu công chúa, kề dao sát bên cổ nàng.

“Ngươi đến để xem ta làm trò cười? Có bao giờ nghĩ rằng, nếu một người đã quyết định không cần mạng sống nữa, nàng ta vĩnh viễn không thể trở thành trò cười.”

Cửu công chúa thở hổn hển, nói:”Tống Nhược Từ, Phí lang nghĩ ngươi là tiên nữ đoan trang, nhưng ngươi chỉ là một kẻ điên! Hắn nên thấy bộ mặt thật của ngươi!”

Phí lang, lại là Phí lang.

Kiếp trước vì hắn mà chịu sỉ nhục chưa đủ, kiếp này còn muốn tiếp tục lấy tên hắn để làm nhục ta sao?

Ta lạnh lùng ấn lưỡi dao sâu thêm một chút, lập tức máu rỉ ra.

Cửu công chúa lập tức im bặt, hai chân run rẩy, toàn thân co rúm vì sợ hãi.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng huyên náo, hỗn loạn, càng lúc càng lớn.

Chỉ vài giây sau, ánh lửa bùng lên dữ dội, soi sáng nửa bầu trời.

Tổ mẫu bật dậy.

Cửu công chúa cười lớn, giọng chói tai:”Tống Nhược Từ, ngươi xong đời rồi! Hoàng huynh và mẫu phi ta thấy ta lâu không về, nhất định sẽ đến tìm. Ta sẽ băm vằm ngươi, treo đầu ngươi lên cổng thành để thiên hạ nhổ nước bọt, ta sẽ—”

Chát!

Một cái tát như trời giáng từ tổ mẫu, khiến mặt nàng sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.

“Nữ nhân già điên này, ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết Hoàng huynh ta sắp kế vị, ta sẽ là người quyền cao chức trọng nhất thiên hạ—”

Chát!

Lại thêm một cái tát.

Tổ mẫu cử động cổ tay, giọng bình thản:”Ta đánh chính là cái loại mồm miệng hôi thối như ngươi.”

Bà phất tay, thị nữ nhanh nhẹn nhét giẻ vào miệng Cửu công chúa.

Nàng tóc tai rối bời, giận đến mức mắt muốn nứt toác, nhưng bị thị nữ lực lưỡng giữ chặt, không nhúc nhích nổi.

Ngoài cửa, tiếng đánh nhau càng lúc càng dữ dội.

Đó là cấm quân và thân binh trong phủ đang giao đấu.

Từ xa, vẫn nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của những người sắp chết.

Thân binh của phủ ta đều là những người đã cùng tổ phụ, bá phụ, và phụ thân trải qua bao trận chiến sa trường.

Họ không vì bảo vệ giang sơn mà chết, lẽ nào lại phải chết vì những cuộc tranh đấu chốn cung đình?

Mạng của họ và mạng của ta, làm sao phân biệt cao thấp, quý tiện?

Ta nhìn tổ mẫu, ánh mắt bà gặp ta, cả hai đều hiểu ý nghĩ trong lòng nhau.

Cùng đồng thanh nói:

“Mở cổng phủ!”

23.

Thân binh và vệ binh tận lực ngăn cản chúng ta.

“Toàn phủ trên dưới đều nguyện dốc mạng bảo vệ chủ nhân. Lão phu nhân, thực sự không cần phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm!”

“Phải đó, lão phu nhân! Chúng tôi vẫn có thể chiến đấu, nguyện chết vì chủ!”

Những bó đuốc hừng hực ánh sáng chiếu lên từng gương mặt kiên nghị, thân quen.

Bên ngoài phủ, tiếng đánh giết vang trời, bất cứ lúc nào cũng có thể có đồng đội ngã xuống.

Cấm quân lên đến vạn người, còn thân binh chỉ vài trăm.

Lấy trứng chọi đá, lấy kiến chặn xe, là điều tối kỵ trong binh pháp.

Tổ mẫu nhìn quanh một lượt, ánh mắt sắc bén, từng lời vang lên rõ ràng:”Chính bởi vì các ngươi nguyện hy sinh tính mạng để bảo vệ ta, ta càng không thể để các ngươi vì ta mà chết.

Trung Dũng Hầu phủ, xưa nay luôn tiên phong xung trận!”

Cánh cổng phủ bật mở.

Tiếng đánh giết ngoài cửa lập tức im bặt.

Lão phu nhân dẫn theo cháu gái nhỏ, thân khoác chiến bào, tay cầm trường kiếm, đứng sừng sững trước cửa.

“Nghe nói có người muốn tìm ta, vậy thì ta đến đây.”

Máu và lửa nhuộm ánh cam lên mái tóc bạc của bà, nhưng bà vẫn đứng thẳng lưng, nụ cười ung dung, giọng nói trầm tĩnh.

“Lão thân đã tuổi cao sức yếu, không đáng để chư vị vì ta mà huy động binh đao. Thống lĩnh cấm quân đâu? Dẫn đường đi!”

Bốn bề lặng ngắt như tờ.

Bỗng một bóng người cưỡi ngựa cao lớn phi đến, dừng lại trước cổng phủ.

Người này có khuôn mặt quen thuộc, vừa mở miệng liền hỏi:”Tiểu Cửu đâu?”

Hóa ra, đó là đệ đệ của Dư phi, cữu cữu của Cửu công chúa.

Từ trong phủ vọng ra tiếng thét the thé của Cửu công chúa:”Cữu cữu! Cứu con!”

Thân binh kéo nàng, trói gô như bó giò, ném ra ngoài cổng.

Cửu công chúa bị trói chặt, chỉ có thể hét lớn:” Cữu cữu, họ bắt nạt con, cữu cữu phải đòi lại công bằng cho con!”

Kiếp trước, ta từng gõ trống Đăng Văn để kêu oan cho tổ phụ tổ mẫu.

Nhưng không chờ được nội thị của Hoàng thượng, người xuất hiện lại là Cửu công chúa.

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết.

“Ngươi chính là Tống Nhược Từ?” Giọng nàng đầy vẻ giễu cợt. “Danh chấn kinh thành, ‘Phật tiền hỏa’ hay vị hôn thê mà Phí lang yêu thích, cũng chỉ đến thế này thôi.”

Ta vẫn khiêm nhường cầu xin:”Xin công chúa giúp ta trình bày, tổ phụ ta tuyệt không có ý mưu nghịch, mong Hoàng thượng minh xét.”

Cửu công chúa cười khẩy:”Với thân phận của ngươi, còn muốn gặp Hoàng thượng? Ngươi xứng sao?”

Nàng ra lệnh kéo ta xuống, bắt ta quay về ngôi miếu đổ nát.

Dọc đường, ta bị xiềng xích như tội nhân, phải diễu phố trở về.

Dù khi ấy, ta hoàn toàn không biết mình đã phạm tội gì.

So với nỗi nhục ta chịu khi đó, Cửu công chúa, những gì ngươi chịu hôm nay có đáng là gì?

Nhưng Dư tướng quân lại không nghĩ như vậy.

Hắn liếc nhìn Cửu công chúa một cái, rồi quay sang chúng ta, sắc mặt lạnh như băng.

“Người đâu! Bắt lấy bọn chúng!”

Thân binh và vệ binh xung quanh ta liều chết chống trả, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi.

Cửu công chúa đắc ý cười lớn:”Tống Nhược Từ, ta đã nói rồi, ngày đổi thay trời đất chính là ngày chết của ngươi!”

Nàng thoát khỏi tay kẻ dìu mình, cầm lấy trâm cài, bước đến trước mặt ta.

Mũi trâm lạnh lẽo và sắc bén lướt qua mặt ta, ánh mắt nàng tựa rắn độc.

“Tống Nhược Từ, ngươi làm thế nào để khiến Phí lang say mê ngươi đến vậy? Hắn thậm chí từ chối gặp lại ta. Ngươi nói xem, nếu khuôn mặt này bị hủy hoại, Phí lang còn có thể yêu ngươi không?”

Ta khẽ cười:”Ngươi sẽ không thắng đâu.”

Nàng ngẩn người:”Ngươi nói gì?”

Lửa cháy thiêu rụi nửa kinh thành, ánh sáng đỏ rực soi bầu trời thành ban ngày.

So với cái chết lạnh giá kiếp trước, đêm nay ấm áp hơn nhiều.

Nơi đây thật tốt.

Ta lặp lại:”Ngươi sẽ không thắng.”

Giữa hàm răng ta ngậm một viên độc dược – niềm hy vọng cuối cùng của ta trong đêm nay.

Ta từng nói, ngay cả khi chết, ta cũng phải chết trước khi số mệnh kịp an bài.

“Được thôi, được thôi! Đến lúc này ngươi vẫn còn giả bộ. Ta sẽ cho ngươi thấy ai là người chiến thắng! Ta sẽ xé nát mặt ngươi, phơi xác ngươi ngoài đồng hoang, để cả thiên hạ biết ‘Phật tiền hỏa’ cũng chỉ là cốt phàm, thân tục!”

Cửu công chúa tức giận đến mức mất kiểm soát, siết chặt cằm ta, giơ trâm cao chực hủy hoại khuôn mặt ta—

Vút!

Một mũi tên rít lên xé gió, bắn vỡ chiếc trâm trong tay nàng.

24.

Ta bất chợt mở bừng mắt, nhìn về phía cuối con đường.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, từng đợt binh mã ào ào tiến đến.

Dẫn đầu, Cố Cửu Uyên cưỡi một mình, đối mặt cả trận địa.

Ánh lửa đỏ rực hắt lên thân hình hắn, nhưng chẳng thể soi sáng sự lạnh lẽo trong ánh mắt đầy sát khí.

Ta nhìn thấy hắn giương cung, nhìn thấy hắn kéo căng dây.

Ta cũng nhìn thấy mũi tên xuyên qua đầu Cửu công chúa, chiếc lông trắng nơi đuôi tên vẫn còn run rẩy.

Một tia máu bắn lên má ta, và thi thể nặng nề của Cửu công chúa đổ sụp xuống ngay dưới chân ta.

Tiếng binh đao lại vang lên dữ dội.

Cố Cửu Uyên như mãnh tướng vào chốn không người, bước qua máu mà đến.

Hắn vươn tay ôm chặt lấy ta.

“Ta đến muộn rồi.” Hắn khàn giọng nói.

Trong khoảnh khắc ấy, ta không phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp này.

Kiếp trước, cũng từng có người ôm lấy ta đầy thương tiếc, nói một câu “Ta đến muộn.”

Nhưng kiếp này, người này lại ghì chặt ta trong vòng tay, giọng nói pha lẫn nỗi sợ hãi chưa tan:”Ta đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.”

Trong ngự hoa viên, hắn từng là kẻ lặng lẽ nghe trộm sau bức tường.

Hắn nghe thấy từng câu từng chữ của cô gái hắn yêu thương, những lời thống khổ như máu chảy:”Nàng nói, nàng mơ một giấc mộng lớn, bị mọi người phản bội, tỉnh lại mới biết tất cả đều tan biến như khói sương.”

Giữa hành lang tĩnh mịch của hầu phủ, hắn ôm lấy nàng đang tuyệt vọng run rẩy, nghe nàng hỏi trong cơn hoảng loạn về sự an nguy của tổ phụ, tổ mẫu.

Hắn từng không hiểu, một cô nương xuất thân cao quý, cuộc đời thuận buồm xuôi gió, cớ sao lại mang theo nhiều bi thương đến thế?

Cho đến đêm vài ngày trước, hắn nghe được trong mơ những lời thì thầm của nàng, mới quyết định hành động.

Hắn tìm ra chứng cứ thép, phát hiện tâm tư mưu phản của Tứ hoàng tử.

Hắn bề ngoài án binh bất động, nhưng thực chất âm thầm lui về hậu trường, sắp đặt một vở kịch, để buộc tội danh của Tứ hoàng tử thành sự thật.

Ngày trở về cung, trăng đã lên giữa trời.

Hắn nhận được một bức thư từ Lan Đình cô cô chuyển lại.

“Đáng ra mấy ngày nữa mới giao cho ngươi, nhưng ta muốn làm kẻ thất hứa.”

Nét chữ trong thư dịu dàng, chân thành, như thể nhìn thấy nụ cười ấm áp của nàng, nhưng lại khiến lòng hắn rối bời.

Nàng nói, hắn từng giúp nàng trước.

Nhưng trong ký ức của hắn, ngày tuyết lớn tại Phật đường, đó mới là lần đầu họ gặp nhau.

Mang theo nghi hoặc, hắn thao thức không yên, chỉ chợp mắt trong cơn mộng mơ mơ hồ hồ.

Trong giấc mơ, hắn vẫn là Ngũ hoàng tử cô độc nơi Tê Hà Cung, không thể hành động, chỉ có thể làm người đứng nhìn.

Qua đôi mắt của chính mình, hắn chứng kiến bao thăng trầm hưng vong ở kinh thành, từng cảnh từng cảnh lại trùng khớp với những gì nàng từng kể: một giấc mộng lớn.

Hắn thấy nàng sốt cao triền miên, vẫn cố gắng tìm thuốc cho tổ mẫu.

Thấy nàng bị vị hôn phu trốn tránh, thấy nàng đơn độc trong cơn mưa, dáng vẻ tiều tụy khôn cùng.

Hắn lại thấy nàng trong ngôi miếu đổ nát, cầm giẻ lau tượng Phật, rồi từ trên cao ngã xuống.

Hắn muốn vươn tay đỡ lấy, nhưng cả người không cử động được.

Hắn thấy nàng đàn trước màn trướng, đôi tay đẫm máu.

Nỗi đau trong tim hắn như vỡ òa, chỉ muốn gầm lên một tiếng dài.

Hắn tìm mọi cách để phá vỡ bức tường vô hình ấy, muốn ôm lấy thiếu nữ hắn yêu.

Nhưng trong giấc mộng, hắn chỉ là một kẻ đứng nhìn, không cách nào thay đổi.

Cho đến ngày cuối cùng, hắn tận mắt thấy Phủ họ Phí giăng đèn kết hoa, chuẩn bị nghênh cưới Cửu công chúa.

Phu thê bái đường xong, họ lập tức mưu tính lấy mạng của nàng.

Ba mối sáu lễ chưa đủ gọi là sính lễ, đêm tân hôn của họ, họ muốn dùng máu tươi của một người vô tội làm dấu ấn chúc mừng.

Hắn cảm thấy một cơn phẫn nộ và cuồng loạn chưa từng có dâng trào.

Hắn không ngừng tra hỏi ông trời, tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng là một cô nương vô cùng tốt đẹp, nàng xứng đáng gặp được một người thật tốt, sống một cuộc đời thật tốt.

Tại sao lại như vậy!

Hắn, người được thiên tượng “Bạch hồng quán nhật” định sẵn là anh hùng xuất thế, giờ đây lòng đau như xé.

Cuối cùng, hắn giành quyền kiểm soát giấc mơ.

Hắn cưỡi một con ngựa nhanh nhất, gõ cửa hết cổng thành này đến cổng thành khác, vội vàng lao đến ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Đêm tuyết đầu mùa, trời đại hàn.

Hắn muốn cứu lấy nàng.

Hắn chỉ trách mình không mọc được đôi cánh.

“Nhưng sau đó…” Thiếu niên tướng quân cúi đầu, nén đau đớn, lại không thể nói tiếp.

Ta bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Sau đó ra sao, ta đều biết.

Trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành, ta bảy khiếu đổ máu, gục trên tấm bồ đoàn, hướng về bức tượng Quan Âm đã phủ đầy bụi mà rơi lệ.

Quan Âm không nói, chỉ nhìn ta với ánh mắt bi thương.

Ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa gấp gáp. Một người mang theo hơi lạnh của đêm đông bước vào.

Đôi mắt ta đã không còn nhìn thấy được, chỉ mù quáng hướng về phía hắn, khàn giọng cầu xin:”Không biết ngài là ai, xin hãy giúp ta thu thập thi thể. Kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Hắn run rẩy ôm lấy ta, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mi tâm ta.

Đêm tuyết đầu mùa, trời đại hàn.

Cố Cửu Uyên lần đầu gặp ta, cũng là lúc hắn đối với ta nghĩa trọng tình sâu.

Mấy mùa xuân thu đổi thay, trong Phật đường ngày tuyết lớn, ta lần đầu gặp Cố Cửu Uyên, hắn đã là ân nhân của ta.

Kiếp trước kiếp này, tựa như có Bồ Tát cúi đầu, lặng nhìn trần thế.

Nhưng duyên phận giữa ta và Cố Cửu Uyên, như cá nuốt đuôi, âm dương tương sinh.

Chỉ một niệm, sinh ra Bồ Đề.

25.

Về sau, sử sách chỉ vài nét bút đơn giản, đã định đoạt tính chất của cơn binh biến này.

Tứ hoàng tử Cửu Tân bất trung bất hiếu, cấu kết với ngoại tộc mưu nghịch, chỉ huy cấm quân vây thành, ý đồ bức cung.

May thay, Ngũ hoàng tử Cố Cửu Uyên từ Tây Bắc mời cựu bộ Trung Dũng Hầu trở về, thần binh từ trên trời giáng xuống, bảo vệ hoàng đô.

Trận chiến này, Cố Cửu Uyên được phong làm Thái tử.

Dư phi cùng Tứ hoàng tử bị xử tử, cả họ Dư bị tru di.

Về sau lại phát hiện nhà họ Phí có quan hệ mật thiết với Cửu công chúa đã chết trong loạn chiến, cũng mang lòng mưu phản.

Xét thấy chưa kịp hành động, Hoàng thượng mở lượng khoan hồng, lưu đày cả nhà họ Phí.

Con đường lưu đày của Phí Thù phải đi qua phủ Trung Dũng Hầu.

Hôm đó, ta cùng tổ phụ và tổ mẫu đang uống trà ngắm hoa.

Ngoài cửa, bỗng vang lên một tiếng gọi thê lương:”Nhược Từ, dù nàng tin hay không, ta thật lòng đã yêu nàng.”

Thị nữ kể lại, Nhị lang nhà họ Phí bị đánh phạt hàng chục trượng ngay tại chỗ, sau đó lặng lẽ bị kéo đi.

Ta không nói gì, chỉ xoay tràng hạt Bồ Đề trên cổ tay.

Đó là món quà sinh nhật mười sáu tuổi mà Cố Cửu Uyên đã tặng ta.

Dù công vụ bận rộn, hắn vẫn muốn tự tay tỉ mỉ điêu khắc.

“Bồ đề nơi tay, lòng tịnh như đài sáng.”

Hắn nói:”Nhược Từ, đời này có ta ở đây, nàng ngồi trong Phật đường, sẽ không cần lo nghĩ thêm nữa.”

Năm nay ta mười sáu tuổi, không chết trong cơn tuyết lạnh.

Tổ phụ và tổ mẫu vẫn ở bên cạnh ta.

Nội thị mang đến thánh chỉ của Thái hậu.

Rằng Tống cô nương của Trung Dũng Hầu phủ, trong biến loạn đã thể hiện lòng trung dũng kiên cường, sẵn sàng xả thân để bảo vệ chính thống Thiên gia. Trung hiếu vẹn toàn, xứng đáng làm Thái tử phi. Vì vậy, ban hôn cho Thái tử.

Đây là món quà sinh nhật mười sáu tuổi mà Thái hậu ban tặng cho ta.

Sau lưng nội thị, một người thong thả bước qua hàng liễu, ghé hỏi vài câu về hoa lá, rồi đi đến trước mặt ta.

Hắn trân trọng nắm lấy tay ta.

Đôi mắt đen sâu thẳm, chứa đựng từng tầng luân hồi khó lòng phá giải.

Nhân gian nhân quả nghìn vạn loại, chỉ một sợi duyên lành kết nối.

Chúng ta từng tuyệt vọng trong gió tuyết, nhưng cũng trong gió tuyết, được cứu rỗi.

Gió tuyết tan đi, trời ấm hoa tươi.

Quan Âm cúi đầu, không hỏi hồng trần.

[TOÀN VĂN HOÀN]

Mỗi lượt theo dõi, thích, hay bình luận của bạn chính là nguồn động lực to lớn để team Cỏ tiếp tục ra truyện hay mỗi ngày! Cảm ơn bạn thật nhiều vì đã đồng hành cùng Ngọn Cỏ Dưới Trăng!




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.