Chân Tướng Và Vương Vị

Chương 1



1

Bố mẹ ruột đứng trước mặt tôi, vừa khóc vừa nói lời xin lỗi và nỗi nhớ nhung suốt bao năm qua.

Còn tôi chỉ im lặng nhìn họ.

Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi.

Vừa tốt nghiệp thạc sĩ, nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ nhận được offer từ một công ty lớn, hoặc ra nước ngoài học tiếp tiến sĩ.

Với năng lực hiện tại, chỉ cần tôi muốn, không có công ty nào là tôi không thể vào.

Tóm lại, tương lai của tôi nhất định sẽ sáng sủa và bằng phẳng.

Tôi sớm đã qua cái tuổi cần cha mẹ che chở và dìu dắt.

Nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của họ, tôi vẫn không nói một lời.

Cuối cùng, tôi theo họ về nhà.

Nhà họ Đường rất lớn.

Căn nhà xa lạ, cùng cha mẹ ruột đầy xúc động khiến tôi thấy không thoải mái.

Ở nơi này, tôi gặp người đã chiếm lấy vị trí của tôi suốt hai mươi lăm năm qua.

Đường Thi Dư đứng sau lưng Đường Diệu, gương mặt đầy lo sợ.

Cô ta rất gầy, làn da trắng đến mức không tự nhiên.

Thân hình mảnh mai như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, khiến người khác không khỏi thương xót.

“Vạn Âm, đây là em trai con – Đường Diệu, còn đây là Thi Dư.”

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì.

Tôi không bỏ qua ánh nhìn đầy cảnh giác trong mắt Đường Diệu.

Cậu ta không chào đón tôi.

So với một người chị chưa từng gặp mặt như tôi, tình cảm giữa cậu ta và Đường Thi Dư rõ ràng sâu đậm hơn.

Tôi hiểu. Ai mà chẳng thế.

Mẹ Đường thấy tôi lạnh nhạt, khẽ thở dài:

“Vạn Âm, con đừng trách Thi Dư. Những năm qua sức khỏe con bé không tốt, đó là quyết định của ba mẹ.”

Tôi biết đến sự tồn tại của Đường Thi Dư từ lâu.

Mười năm trước, Vương Mai – người tôi vẫn gọi là mẹ – từng nói tôi không phải con ruột bà ấy.

So với sốc, tôi lại có một cảm giác: quả nhiên là vậy.

Vương Mai và Lý Đại Dũng đều là người nông thôn, vóc dáng thấp bé, thường xuyên ốm đau.

Còn tôi, chân tay dài, dáng người cao hơn họ nửa cái đầu, mấy năm nay hiếm khi bệnh tật.

Tôi không giống họ – từ diện mạo đến tính cách.

Thấy phản ứng của tôi lúc ấy, Vương Mai đã tát tôi mấy cái, rồi chỉ tay mắng tôi suốt một buổi chiều.

Từ tiếng mắng của bà, tôi ghép lại được sự thật:

Tôi và con gái ruột của bà ấy sinh cùng bệnh viện, bị bế nhầm.

Con gái ruột bà được đưa đến nhà họ Đường.

Năm đó cô ta bất ngờ phát bệnh, cần truyền máu, xét nghiệm mới phát hiện không có quan hệ huyết thống.

Vợ chồng nhà họ Đường mất bao công sức mới tìm được tôi.

Lúc đó, ai cũng nghĩ họ sẽ sớm tới đón tôi.

Không có cha mẹ ruột nào lại bỏ mặc con mình.

Ngay cả Vương Mai – người từng đánh chửi tôi không tiếc tay – cũng mong cô con gái bị tráo nhầm được trở về bên mình.

Tôi và Vương Mai cùng chờ đợi nhà họ Đường đến.

Suốt cả kỳ nghỉ hè, tôi ngồi ở đầu làng đợi.

Hễ có ai đi qua cũng trêu tôi một câu:

“Ái chà, lại đang đợi bố mẹ nhà giàu tới đón à? Con sói con vô ơn, nuôi không nổi mà.”

Nhưng hết hè, tôi vẫn chẳng đợi được ai.

Tôi hiểu, xa quá.

Từ thành phố Kinh về đến làng tôi, quả thật là quá xa.

“Xin lỗi… em không cố ý cướp thân phận của chị đâu, Vạn Âm, chị đánh em đi, đánh em để bớt giận cũng được…”

Đường Thi Dư bỗng bước đến, nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào cầu xin tha thứ.

Chưa kịp để tôi nói gì, Đường Diệu đã kéo cô ta ra sau lưng, hét lên:

“Chị, bị tráo nhầm đâu phải lỗi của chị, chị không cần xin lỗi ai cả!”

Nước mắt cô ta từng giọt rơi xuống, ánh mắt kiên quyết nhìn tôi.

Như thể nếu không được tha thứ, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Bên cạnh, mẹ Đường lau nước mắt vì thương xót.

Cha Đường thở dài, không nói một lời.

Họ đang chờ tôi lên tiếng.

Chờ tôi nở một nụ cười, coi như chuyện đã qua.

Nhưng chuyện này… mãi mãi không thể xem là chưa từng xảy ra.

Tôi khẽ cong môi, nhìn Đường Thi Dư:

“Nếu có thời gian, em có thể về thăm Vương Mai. Bà ấy vẫn rất nhớ em.”

Lời vừa dứt, Đường Diệu lập tức nổi giận.

Cậu ta chắn trước mặt cô ta, chất vấn tôi:

“Đường Vạn Âm, chị có ý gì? Ai chẳng biết Vương Mai là mụ đàn bà trọng nam khinh nữ, ác độc nổi tiếng, chị bắt chị tôi quay về để làm gì?”

Nhìn khuôn mặt tức giận kia của cậu ta, tôi không kìm được mà bật cười.

Thì ra… bọn họ biết rất rõ Vương Mai là một người đàn bà độc ác, trọng con trai khinh con gái.

2

Tôi được sắp xếp ở căn phòng tầng bốn.

Phòng không lớn, nhưng có thể thấy rõ từng chi tiết đều được chăm chút cẩn thận.

Giường công chúa màu hồng, tủ quần áo màu hồng, rèm cửa cũng màu hồng.

Hoàn toàn giống bài văn hồi mười lăm tuổi tôi từng viết với tiêu đề “Ngôi nhà mơ ước của em.”

Tôi đã quên năm ấy mình viết căn phòng màu hồng công chúa đó với tâm trạng thế nào.

Nhưng tôi biết rõ, những mong ước ngây ngô thuở ấy đã tan biến hoàn toàn trong những năm dài mòn mỏi chờ đợi.

Mẹ Đường đứng ở cửa nhìn tôi, ánh mắt đầy chờ mong và lấy lòng.

Tôi hiểu bà đang trông đợi thấy vẻ mặt ngạc nhiên hoặc hân hoan của tôi.

Nhưng tôi không thể làm được.

Đến giả vờ cũng không làm nổi.

Tôi gỡ rèm và khăn trải giường xuống, gấp lại gọn gàng cất vào tủ.

“Vạn Âm… chẳng phải con từng rất thích màu hồng sao…”

“Con không thích từ lâu rồi.”

Giọng tôi thản nhiên.

Mẹ Đường chưa từng nghĩ, một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi liệu có còn thích màu hồng hay không.

Càng không nghĩ đến chuyện: dù có thích màu hồng đi nữa, thì cũng không đến mức muốn biến cả căn phòng thành một thế giới màu hồng thế này.

Bà chỉ đang dốc toàn bộ tâm sức để đóng vai một người mẹ bù đắp lỗi lầm.

Bởi chỉ có bù đắp, thì cảm giác tội lỗi trong lòng bà mới được xoa dịu.

Đường Diệu chẳng biết từ đâu xuất hiện.

Hành động của tôi dường như chọc giận cậu ta, cậu lập tức kéo lấy tấm chăn tôi vừa gấp.

“Đường Vạn Âm, chị có biết mẹ đã chuẩn bị những thứ này bao lâu không?”

Tôi hờ hững liếc mắt: “Không biết.”

“Chị đừng có làm ra vẻ như cả nhà này nợ chị! Bị tráo nhầm không phải lỗi của chúng tôi!”

Tôi bật cười: “Vậy là lỗi của tôi à?”

Lời vừa dứt, căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Mẹ Đường lại rấm rứt khóc.

Sắc mặt Đường Diệu phức tạp.

Tôi không giống với hình dung của họ.

Họ nghĩ tôi sẽ khao khát tình thân, chỉ cần được đền bù chút ít là sẽ biết ơn rối rít.

Nhưng giờ nhận ra tôi không hề dễ dãi như thế, bọn họ bắt đầu xấu hổ, bực tức.

Tôi cúi xuống nhặt lại tấm chăn, lạnh nhạt tiễn khách.

Tối hôm đó, tôi chính thức bước vào nhà họ Đường – nơi tôi từng mơ mộng suốt mười năm.

Nhưng lại thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm.

Không ra khỏi phòng, chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ dùng cho hôm nay.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Đường Thi Dư đứng bên ngoài.

Cô ta bê một ly sữa, cười lấy lòng:

“Chị Vạn Âm, em vào được không?”

Tôi gật đầu, tiện tay tắt laptop.

Đường Thi Dư đặt ly sữa xuống, không kiêng nể gì mà đánh giá khắp phòng.

“Chị thấy cách trang trí phòng này thế nào? Em là người chọn đấy.”

Giọng điệu cô ta mang đầy vẻ khoe khoang của chủ nhà.

Thấy tôi im lặng, Đường Thi Dư bất ngờ phá lên cười.

Gương mặt cô ta chẳng còn chút nhợt nhạt như hôm qua, mà sáng rỡ lên vì đắc ý và khiêu khích.

Vẻ yếu đuối trong ánh mắt đã bị sự kiêu căng thay thế.

“Đường Vạn Âm, chị biết tại sao chị lại được nhận về không?”

Cô ta chớp mắt, khóe môi cong lên sâu hơn.

“Thật ra em đã biết sự tồn tại của chị từ lâu rồi.

Lần đầu ba mẹ định tới Lương Sơn đón chị, em đã tắm nước lạnh suốt đêm, hôm sau lên cơn sốt bốn mươi độ, phải nhập viện.”

“Lần thứ hai họ định đi đón chị, em đã cắt cổ tay.”

Vừa nói, cô ta vừa giơ cổ tay trắng muốt lên, để lộ vết sẹo dài ghê rợn.

“Hồi đó ba mẹ ôm lấy em, nói em là đứa con duy nhất của họ.”

“Từ đó về sau, họ không còn nhắc đến việc đón chị nữa.”

“Thật ra so với tên Đường Vạn Âm, em thấy chị nên tên là Lý Chiêu Đệ thì hợp hơn đấy.”

Giọng cô ta nhỏ nhẹ, nhưng từng chữ như lưỡi dao rạch thẳng vào tim người nghe.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta — rồi cũng nở nụ cười.

“Chát!”

Giây tiếp theo, tôi tát thẳng vào mặt cô ta.




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.