Chân Tướng Và Vương Vị

Chương 2



3

Cái tát đó, tôi đã dùng toàn bộ sức lực.

Đường Thi Dư ngã thẳng xuống đất, ôm mặt, không thể tin nổi.

Từ nhỏ được nuông chiều như trân bảo, cô ta chưa từng bị ai đánh.

“Lý Chiêu Đệ, cô điên rồi à?!”

Tôi không nói một lời, cúi người xuống, bóp lấy cổ cô ta, đẩy sát ra bên cửa sổ.

Phần lớn cơ thể cô ta lơ lửng giữa không trung.

Ngoài cửa sổ, hoa hạnh trắng nở rộ, khung cảnh rực rỡ tuyệt đẹp.

Nhưng kết hợp với gương mặt trắng bệch, ngạt thở của Đường Thi Dư, lại mang một vẻ đẹp đầy rùng rợn.

Trên gương mặt cô ta, nét khiêu khích biến mất sạch sẽ, thay vào đó là hoảng sợ tột độ.

Tôi ghé sát tai cô ta, thì thầm:

“Nếu giờ tôi buông tay… cô có chế//t không nhỉ? Nếu cô chế//t rồi, bố mẹ liệu có bắt tôi chịu trách nhiệm?”

Đường Thi Dư không ngừng giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng “ưm ưm” nghẹn ứ.

Trước khi cô ta nghẹt thở hẳn, tôi buông tay, ném thẳng xuống đất.

Khi được hít thở lại, cô ta hoảng loạn thở hổn hển, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Cô… cô…”

Cô ta run rẩy, không nói nên lời.

Tôi bình tĩnh lau tay, cầm ly sữa cô ta mang vào, uống một hơi cạn sạch.

“Biến đi.”

Sau khi Đường Thi Dư rời khỏi, cả buổi sáng không ai làm phiền tôi nữa.

Cho đến trưa, người giúp việc tới gọi tôi xuống ăn cơm.

Trong phòng ăn, chỉ có cha mẹ Đường.

Tôi ngồi xuống, mẹ Đường không ngừng gắp thức ăn cho tôi.

Ăn được một nửa, cha Đường đặt đũa xuống.

“Nghe nói con và Thi Dư có chút mâu thuẫn?”

Tôi chậm rãi lau miệng, bình tĩnh gật đầu:

“Vâng.”

Ông có vẻ bất ngờ vì thái độ thẳng thắn của tôi, nhưng cũng không trách mắng gì.

“Con mới về, Thi Dư chắc cũng chưa quen, hai chị em từ từ làm quen với nhau.”

Bữa cơm rơi vào im lặng, cho đến khi kết thúc, mẹ Đường mới mỉm cười nói:

“Vạn Âm, chắc con chưa biết, nhà mình với nhà họ Kỷ vốn là chỗ thân quen. Khi mẹ mang thai con đã cùng phu nhân nhà họ định sẵn hôn sự cho con và con trai út nhà họ rồi. Giờ hai đứa cũng lớn rồi, chuyện cưới hỏi nên được bàn tới.”

“Chiều nay con rảnh thì để Kỷ Huyên đưa con ra ngoài dạo một vòng nhé.”

Nụ cười trên môi tôi dần biến mất.

Hóa ra bọn họ nôn nóng đến thế rồi.

Chỉ vì Đường Thi Dư không muốn gả cho Kỷ Huyên, nên mới lôi tôi – đứa con ruột vừa nhận về – ra thay thế.

Thì ra… mục đích thực sự của việc nhận tôi về là như vậy.

Tôi nhìn gương mặt mỗi người mỗi vẻ của cha mẹ Đường, chậm rãi nói:

“Con có thể gả.”

Mẹ Đường giật mình, vội vàng đính chính:

“Con bé này nói gì thế, mẹ chỉ muốn hai đứa có cơ hội tiếp xúc với nhau thôi mà…”

Chưa để bà nói hết, tôi đã cắt ngang:

“Nhưng con có điều kiện.”

Hai người họ liếc nhìn nhau, âm thầm thở phào.

So với có điều kiện, họ sợ nhất là tôi chẳng có đòi hỏi gì.

Vì điều đó có nghĩa tôi sẽ không để họ lợi dụng được gì cả.

Nhưng họ còn chưa kịp mừng, tôi đã ném ra điều kiện của mình:

“Tôi muốn 5% cổ phần của Tập đoàn nhà họ Đường.”

Giọng nói lạnh như băng rơi xuống bàn ăn, khiến căn phòng lập tức yên lặng đến nghẹt thở.

Mẹ Đường kinh ngạc:

“Vạn Âm, con đừng nói đùa như vậy—”

“Tôi không đùa. Nếu muốn tôi thay Đường Thi Dư gả đi, thì dùng cổ phần của Đường thị để đổi.”

“Bốp!”

Cha Đường đập mạnh lên bàn, đứng phắt dậy.

“Cái gì mà thay! Con là con gái ruột của chúng ta, hôn ước từ bé vốn là định cho con!”

Khí thế ông ta rất mạnh, cơn giận tràn ngập khiến người đối diện vô thức sợ hãi.

Nhưng tôi không hề sợ ông ta.

Tôi mỉm cười nhìn thẳng:

“Ông Đường à, trong sổ hộ khẩu của tôi… chỉ có đúng một trang.”

4

Cha mẹ Đường sững người nhìn tôi.

Sổ hộ khẩu của tôi chỉ có một mình tôi.

Ngoài huyết thống ra, giữa tôi và họ hiện tại không tồn tại bất kỳ ràng buộc nào.

Tôi lấy laptop ra, mở bản hồ sơ đã chuẩn bị sẵn từ sáng.

“18 tuổi, tôi thi vào ngành Tài chính của Đại học Hồng Kông với thành tích đứng thứ hai toàn tỉnh.

Năm ba được giữ lại học thẳng cao học, năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ.

Trong thời gian học cao học, tôi đã dùng học bổng thực hiện 18 khoản đầu tư – tất cả đều có lãi, trong đó khoản sinh lời cao nhất đạt gấp 67 lần.”

“Đây là các giải thưởng tôi đạt được trong suốt quá trình học.”

“Đây là thư giới thiệu do giáo sư hướng dẫn của tôi viết.”

“Còn đây là những dự án quốc tế mà tôi từng tham gia…”

Cha Đường nhìn chằm chằm vào video, trầm ngâm suy nghĩ.

Họ chưa từng hiểu tôi – cũng chưa từng muốn hiểu.

Trước khi tôi trở về, trong mắt họ, tôi có lẽ chỉ là một cô gái ngây ngô, yếu đuối, hoặc là nông cạn, bốc đồng.

Cũng có thể là một đứa con gái hèn mọn, sẽ rưng rưng cảm động vì được bước chân vào nhà họ Đường, rụt rè dè dặt sống trong cảm kích.

Nhưng không ai ngờ, tôi không tự ti, cũng chẳng kiêu căng.

Gặp vinh không mừng, gặp nhục chẳng sợ.

Trên đất khô cằn không thể nở ra thủy tiên thuần khiết,

nhưng sẽ mọc lên loài cỏ dại kiên cường sinh tồn.

“Tôi có thể chuyển hộ khẩu về nhà họ Đường,

cũng có thể vì lợi ích gia tộc mà đi liên hôn.

Nhưng tôi muốn có cổ phần – phần cổ phần mà một người con gái họ Đường xứng đáng được nhận.”

Lúc này, ánh mắt cha Đường nhìn tôi hiện lên một tia tán thưởng.

Đây là lần đầu tiên ông thực sự nhìn nhận tôi là con gái ông.

Một đứa con gái lớn lên tự do,

nhưng lại xuất sắc hơn cả người con trai ông dốc sức bồi dưỡng.

Ông có chút động lòng, nhưng đúng lúc đó, mẹ Đường ngập ngừng lên tiếng:

“Con gái… thì sao có thể nắm cổ phần công ty…”

Tôi hiểu rất rõ nhà họ Đường.

Mẹ Đường chính là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng bà là người may mắn.

Trong mắt bà, con gái chỉ cần mặc váy đẹp, sống nhẹ nhàng, xinh đẹp là đủ.

Cha Đường liếc bà một cái, rồi đứng dậy gọi tôi vào thư phòng.

Trong thư phòng, ông tỉ mỉ xem lại toàn bộ hồ sơ lý lịch của tôi.

Cuối cùng, ông nói sẽ cho tôi một cơ hội.

“Kỷ Huyên vốn rất ghét hôn nhân thương mại.

Nếu con có thể khiến cậu ấy thật lòng đồng ý cưới con, thì cổ phần sẽ thuộc về con.”

“Sức hút cá nhân và khả năng ứng xử cũng là một loại năng lực.”

Buổi chiều hôm đó, tôi gặp người được sắp đặt để đính hôn cùng mình – Kỷ Huyên.

Cậu ta nghiêng người tựa vào khung cửa của phòng kính, chăm chú lắng nghe mẹ Đường nói chuyện.

Áo hoodie, quần short – trông không khác gì một sinh viên đại học bình thường.

Khóe môi lúc nào cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, vừa có chút lười biếng, vừa xen lẫn vẻ bất cần.

Thấy tôi bước vào, mẹ Đường vui vẻ giới thiệu:

“Tiểu Huyên, đây là Vạn Âm, chiều nay làm phiền con đưa con bé đi chơi nhé.”

Kỷ Huyên kín đáo đánh giá tôi một lượt,

rồi lịch sự đáp lại mẹ Đường mấy câu, sau đó quay sang chìa tay về phía tôi:

“Đi thôi, em gái Vạn Âm.”

Tôi né tay cậu ta, chỉ khẽ mỉm cười đáp lại:

“Làm phiền rồi.”

Chiếc xe của Kỷ Huyên giống như con người cậu ta –

rực rỡ, nổi bật, đầy khí chất.

Một chiếc mui trần màu cam chói mắt, vừa ngông cuồng vừa nóng bỏng.

Tôi không quen đường xá ở Kinh thành, nên không biết cậu ta đang đưa mình đi đâu.

Sau một hồi chạy xe, Kỷ Huyên dừng lại ở một khu phố hỗn loạn.

Cậu ta tắt máy, nghiêng đầu cười đầy vẻ trêu chọc:

“Dẫn em đi chơi chỗ nổi tiếng nhất ở Kinh thành.”




Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.