7
Giang Nhụy từng nói, Tề Kiến Chân và phu quân cảm tình sâu nặng.
Ta áy náy trong lòng, tan học xong vẫn nấn ná chưa chịu về.
Tề Kiến Chân nằm tựa ghế mây giữa sân, nhắm mắt dưỡng thần. Ta thì rụt rè ngồi cạnh phe phẩy quạt cho nàng.
“Không có việc gì lại lấy lòng người, hoặc là kẻ gian, hoặc là kẻ trộm. Nói đi, có chuyện gì?”
“Con hôm nay làm vỡ đồ của phu quân quá cố, trong lòng thấy rất áy náy…”
Tề Kiến Chân nhíu mày: “Chỉ vì việc đó thôi sao?”
“Chuyện đó chẳng lẽ là nhỏ?”
“Không thể nhỏ hơn.”
“Ngài từng thủ tiết vì phu quân, sao lại cho rằng đó là việc nhỏ?”
Tề Kiến Chân bật cười ha ha: “Người ta thích nghe vậy nên ta nói thế thôi, thế là đủ.”
“Con không hiểu…”
“Này, sao ngươi ngốc thế? Ta hỏi ngươi, gả chồng thì có gì hay?”
“Lưỡng tình tương duyệt, nâng bát ngang mày?”
“Cưới gả mù quáng thì lấy đâu ra lưỡng tình tương duyệt?”
Lúc ấy ta mới vỡ lẽ, Tề Kiến Chân đâu phải vì thủ tiết, mà là không muốn tái giá.
“Vậy sao ngài lại lừa người?”
“Đó gọi là biết biến thông. Cũng là không tái giá, nhưng một bên là vì bản thân, một bên là vì chồng, khác nhau lớn lắm. Cái sau dễ chấp nhận hơn, ai chẳng chọn cái dễ?”
“Nhưng sách không dạy vậy.”
Lúc này Tề Kiến Chân mới mở mắt, nghiêng người nhìn ta đầy nhàn nhã:
“Sách nói ‘Nam nhi khuất gối là nhục’, lại cũng nói ‘Kẻ sĩ có thể uốn mình vì đại nghĩa’, ngươi bảo đầu gối có quỳ không?
“Sách nói ‘Thà làm ngọc vỡ còn hơn sành lành’, lại cũng nói ‘Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt’, vậy ngươi giữ cốt khí hay không giữ?
“Sách là người viết, lời là người nói. Từ trước đến nay chỉ có người làm việc, chưa từng có việc làm người. Ngươi đọc sách mà chỉ biết bám vào khuôn sáo, chi bằng đừng đọc, cứ sống bằng vài phần thiên tính của mình, có khi còn sống thảnh thơi hơn.
“Nếu không, chỉ là đeo thêm vài cái dây thừng lên cổ, chẳng biết khi nào sẽ tự siết chết mình thôi.”
Ta chưa từng nghe qua những đạo lý như vậy, mà Tề Kiến Chân cũng chưa từng dạy trên lớp.
Nàng nói: “Ta dạy thế thì còn danh tiếng gì nữa?”
“Ngài không sợ con đem những lời hôm nay đi nói với người khác sao?”
“Ngươi là học trò, ta là thầy. Ngươi truyền ra điều bất lợi cho ta, ngươi nói xem người ta sẽ nói ta phóng túng hay nói ngươi bất kính?”
“Nhưng nếu không chỉ mình con, mà có ba người, năm người cùng nói thì sao?”
“Niệm Chi, ngươi sinh trong nhà quyền quý, chắc cũng hiểu lòng người. Ta học vấn cao, học phí thấp, quan hệ rộng, là con thuyền lớn nhất bọn họ có thể bám vào. Huỷ thanh danh dạy học của ta, có lợi gì cho bọn họ? Ngươi càng cố gắng dìm ta, họ lại càng cho rằng ngươi mới là kẻ điên.”
“Vậy thì con… quả thực không làm gì nổi ngài.”
Tề Kiến Chân lại tựa người nằm xuống, nhắm mắt lần nữa:
“Dao trong tay ngươi, ta dâng cổ ra, mà ngươi vẫn không giết được ta — đó gọi là dương mưu.”
Ta cung kính đáp: “Học trò xin lĩnh giáo.”
Nàng không nói gì thêm, dường như đã thiếp đi. Ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, nàng lại đột ngột hỏi: “Chúng ta thật chưa từng gặp nhau trước kia sao?”
Ta đáp: “Phu nhân nghiêm cấm con ra ngoài.”
Huống chi, nếu từng gặp người như nàng, sao ta có thể không nhớ?
8
Chớp mắt đã đến Trung thu, Phùng Chiếu Thu gửi tới mấy cân hạt dẻ, hấp có, rang có, lại nấu thêm một nồi gà hầm hạt dẻ ngọt ngào.
“Đi gọi bà cháu nhà họ Giang sang ăn cơm.”
Việc này ta đã quen tay, liền đứng bên tường hô to: “Giang Nhụy, dắt bà sang ăn cơm!”
Giang bà vui vẻ, còn Giang Nhụy thì mặt mày u ám.
Mẫu thân nàng gửi tin về nói năm nay bận buôn bán Trung thu, không thể về được.
“Biết là họ làm ăn buôn bán, không biết còn tưởng là Đại Vũ trị thuỷ ấy chứ. Tuyến đường buôn Giang Kinh – Hàng Châu rõ ràng chạy ngang qua Bảo Hoa thôn, thế mà chưa từng thấy họ về một lần!”
Bà Giang hỏi: “Cá gì? Hôm nay không có cá à? Các ngươi ăn vụng sau lưng bà phải không?”
Ta bật cười, Giang Nhụy cũng cười theo, hai chúng ta nhìn nhau, thấy vẻ mặt buồn cười của đối phương liền phá lên cười nắc nẻ.
Trong khoảnh khắc đó, cái tên giả tiểu thư nhu nhược vô năng của phủ hầu – Lạc Niệm Chi – như đã thuộc về kiếp trước.
Ta chỉ thấy trong lòng tràn đầy hoan hỉ.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Chiếu Thu hỏi: “Ai vậy?”
Không ai trả lời.
Đêm Trung thu đoàn viên, hiếm ai đi thăm nhà người khác, thật đáng ngờ.
Giang Nhụy đột ngột đứng dậy: “Chẳng lẽ mẫu thân ta gạt ta, thực ra đã về rồi?”
Nói rồi nàng nhảy chân sáo chạy ra mở cửa, nhưng vừa mở, nụ cười liền cứng lại trên mặt.
Chỉ thấy ngoài cửa là một phụ nhân khoác gấm lụa, đầu cài trâm ngọc, giàu sang quý phái, hoàn toàn xa lạ với Giang Nhụy.
Ánh mắt người ấy xuyên qua nàng, rơi thẳng lên người ta, nhìn ta tới rùng mình, nàng mới chậm rãi nhếch môi cười: “Niệm Chi, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn bình an chứ?”
Chính là Diêm phu nhân.
Bà ta làm ra vẻ nghẹn ngào, cố ép ra hai giọt lệ:
“Ngày trước là ta hồ đồ, chỉ nghĩ đến chuyện thành toàn cho ngươi và mẫu thân ruột sum họp, lại quên mất giữa ta và ngươi cũng từng có tình mẫu tử. Lần này ta đến, chính là muốn nói với ngươi, từ ngày ngươi rời đi, ta chưa từng có lấy một ngày không nhớ đến ngươi…”
Những lời này, Phùng Chiếu Thu cũng từng nói. Nhưng ai chân thành, ai giả dối, rõ ràng như ban ngày.
Bà ta tìm ta, tất là vì Lạc Nhu lại xảy ra chuyện.
Ta đè xuống cơn buồn nôn trong lòng, lạnh nhạt nói:
“Lời đã nói xong thì mời trở về.”
“Ngươi không đi với ta sao? Niệm Chi, chỉ cần ngươi bằng lòng, ngươi mãi mãi là đại tiểu thư của phủ Hầu.”
“Diêm phu nhân, ta không phải nữ nhi của bà, càng không liên can gì đến phủ Hầu.”
Thấy ta không chịu mắc lừa, bà ta liền vứt bỏ lớp mặt nạ.
Sắc mặt trầm xuống:
“Ngươi nói không liên can là không liên can? Ta tuy không sinh ngươi, nhưng nuôi ngươi mười sáu năm, ngươi dám không báo đáp? Muội muội ngươi đang bệnh trên giường, ngươi là tỷ tỷ, lẽ nào không nên quay về chăm sóc nó?”
Bà ta nhắm đúng chỗ mềm yếu của ta, lấy cái thứ gọi là “tình thân” không rõ ràng, khó tranh cãi để ép người.
Nuôi ta mười sáu năm, bà ta rõ ràng nhất điểm yếu của ta ở đâu.
Nhưng nay ta đâu còn là kẻ đơn độc không chốn nương thân — ta cũng có mẫu thân yêu ta, bảo vệ ta.
Phùng Chiếu Thu sao có thể để bà ta ức hiếp ta?
Bà bước lên chắn trước mặt Diêm phu nhân, từng chữ rõ ràng vang dội:
“Nếu bà coi nó là người, giữa nó với bà và con gái bà tất có tình thân, thì cũng chẳng tới lượt ta từ chối.
“Nhưng bà coi nó là người sao? Bà chỉ xem nó như một món đồ, một vật thế thân gánh nạn.
“Thỉnh Phật trừ tai cũng phải ngày ngày thắp hương, thành tâm lễ bái. Còn bà thì sao?
“Nó còn nhỏ không biết thân thế, các người thu nhận làm con, nhưng lạnh nhạt hờ hững, chưa từng có chút tình thương cha mẹ.
“Nó thích đọc sách, mời thêm một tiên sinh dạy học, chẳng qua chỉ thêm một chiếc bàn, vậy mà các người cũng keo kiệt.
“Bà tưởng ta không biết lý do sao?
“Chỉ bởi vì nó là con gái thường dân, nên không xứng sánh ngang với thiên kim của bà, đúng không?”
Diêm phu nhân ngẩng đầu, kiêu căng nói:
“Thế thì sao? Người sinh ra vốn đã phân cao thấp. Đứa do ta sinh ra, tự nhiên cao quý hơn thứ từ bụng ngươi rơi ra. Nó được gánh nạn thay cho con gái ta, đó là phúc phần của nó.
“Nhân lúc ta còn nói tử tế với các ngươi, biết điều thì ngoan ngoãn theo ta về.”
Phùng Chiếu Thu lạnh giọng:
“Không biết điều thì sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ bà dám cướp người?”
Ánh mắt Diêm phu nhân lạnh như rắn độc, quét tới:
“Phùng Chiếu Thu, năm nay thuế ruộng nhà ngươi nộp đủ chưa?”
“Hoang đường! Ta đã nộp đủ từ lâu, không thiếu một đồng một cắc.”
“Không, ta nói chưa đủ là chưa đủ. Hôm nay là thuế ruộng, mai là thuế bạc, ngày kia… không chừng ngươi lại phạm pháp, phải vào lao ngồi cũng nên.”